Tề Trác Phong bất ngờ đi về phía Mộng Tịch và Vương Lĩnh, cô đành hẹn hắn khi khác gặp mặt, rồi vờ như không nhìn thấy ông ta mà xoay người đi sang chỗ khác.
Tề Khang Vũ đang nói chuyện với Bạch tổng – một đối tác làm ăn lâu năm của Tề thị. Mộng Tịch hướng mắt về đằng xa trông thấy Mễ Yến Thanh đứng gần bàn để bánh ngọt, cô liền đi đến choàng tay qua eo Tề Khang Vũ.
“Bạch tổng, hân hạnh được gặp mặt.”
“Hân hạnh gặp mặt.”
Vị tổng giám đốc Bạch kia không ngớt lời khen Tề Khang Vũ và Mộng Tịch đẹp đôi, hai người họ cũng theo đó mà phối hợp, tỏ ra là một cặp vợ chồng mới cưới vô cùng hạnh phúc. Mễ Yến Thanh trân mắt ra nhìn hai người họ thân mật, căm tức đến nổi bấu chặt mấy ngón tay vào bắp đùi.
“Chết tiệt!”
Giám đốc Bạch đi rồi, Tề Khang Vũ lập tức thay đổi sắc mặt. Mộng Tích vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng bàn tay thì dứt khoát buông khỏi eo của hắn, còn phủi phủi vài cái như thể sợ bẩn.
“Thế nào? Tôi diễn tốt chứ? Rất hợp ý anh có phải không?”
Mộng Tịch mỉa mai vài câu, rồi xoay người rời đi. Tề Khang Vũ đuổi theo định nói với cô điều gì đó, đúng lúc Mễ Yến Thanh lại chạy đến.
“Khang Vũ…”
“Yến Thanh, sao em lại ở đây?”
“Em… em nhớ anh quá.”
Mễ Yến Thanh kích động định ôm chầm lấy Tề Khang Vũ, nhưng nhanh chóng bị hắn đẩy ra. Người đàn ông này kéo cô vào một góc sau sân khấu, tránh để mọi người nhìn thấy.
“Em đến đây làm gì thế? Nơi này không thích hợp để em xuất hiện đâu.”
Giọng hắn pha chút trách móc, giống như không muốn gặp Mễ Yến Thanh ở nơi này. Cô ta trơ mắt nhìn Tề Khang Vũ, mới mấy ngày không gặp, hẵn đã muốn cắt đứt quan hệ rồi sao?
Mễ Yến Thanh nhìn thấy hành động thân mật của Tề Khang Vũ và Mộng Tịch ban nãy càng thêm lo lắng. Suốt năm năm qua cô ta cố gắng như vậy, nhất định không thể để mất hắn được.
Có giở thủ đoạn gì, Mễ Yến Thanh cũng phải bám lấy người đàn ông này cả đời!
“Em… em quá nhớ anh nên mới đánh liều đến đây. Khang Vũ, hơn một tuần rồi chúng ta chưa gặp nhau, có phải anh chán ghét, hết yêu em rồi không?”
Mễ Yến Thanh đưa tay chấm nước mắt, khóc thút thít trông thật tội nghiệp. Tề Khang Vũ bất lực ôm lấy cô ta an ủi, giọng nói dịu đi vài phần:
“Đừng khóc! Yến Thanh, dạo này ở Tề thị có rất nhiều công việc cần xử lí nên anh mới không có thời gian ở bên em. Đợi anh thêm một khoảng thời gian nữa, có được không?”
“Vâng.”
Tề Khang Vũ ôm lấy Mễ Yến Thanh, đặt nhanh một nụ hôn trên trán. Sợ rằng cứ dây dưa thế này nữa sẽ bị người ta phát hiện, hắn vội buông cô ta ra.
Nói thêm vài câu ngọt ngào, Mễ Yến Thanh cũng chịu đi khỏi đó.
Cô ta đi khắp nơi tìm Mộng Tịch, liền gặp cô trong nhà vệ sinh trong khách sạn.
“Chu Mộng Tịch, cô nhớ cho kỹ người Tề Khang Vũ yêu là tôi chứ không phải cô. Anh ấy lấy cô chẳng qua vì bị Tề Trác Phong bắt ép thôi. Cả đời này cô cũng đừng mong có được trái tim của người đàn ông đó.”
“Tôi lấy trái tim anh ta làm gì? Suy cho cùng cũng chỉ là một vật nhơ nhuốc dính đầy máu đen thôi!”
Mộng Tịch cười khẩy, Mễ Yến Thanh đang sợ cô cướp mất Tề Khang Vũ của cô ta sao? Cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ yêu người đàn ông đó thêm một phút giây nào nữa. Trái tim Tề Khang Vũ, cô không cần! Thứ duy nhất cô cần ở hắn chính là cả tính mạng.
“Cô ghét Khang Vũ đến thế sao? Vậy vì sao ban đầu còn quyết định gả cho anh ấy.”
“Có phải tức đến phát điên luôn không? Mễ Yến Thanh, cho dù tôi không yêu Tề Khang Vũ, cho dù hắn chán ghét tôi đến thế nào thì cô và hắn, cả đời cũng đừng mong được ở bên nhau.”
Mộng Tịch nhún nhẹ vai, bước chân hướng ra ngoài hành lang khách sạn. Mễ Yến Thanh nóng giận kéo mạnh vai áo cô, giật lùi về phía sau:
“Chu Mộng Tịch, rốt cuộc cô muốn gì?”
Mộng Tịch vung tay đẩy Mễ Yến Thanh ra, khuôn mặt khẽ nhăn lại vì khó chịu. Ả đàn bà này lại lên cơn điên sao? Vậy sẵn đây, cô cũng nên tặng cô ta một bài học.
“Cô đang phát rồ lên với ai vậy? Thân phận thấp kém thì tự hiểu rõ vị trí của mình ở đâu đi. Muốn một bước lên tận trời cao sao? Mễ Yến Thanh, cô đánh giá thấp nhà họ Tề quá rồi!”
Mễ Yến Thanh nghiến răng, trừng mắt nhìn Mộng Tịch. Từ nãy đến giờ cô ta luôn bị cô gái kia hạ bệ nhưng không phản bác được lời nào. Thấy cô sắp đi mất, Mễ Yến Thanh như con mèo hoang lao vào, dúm tóc Mộng Tịch.
“Mày nghĩ mày tốt đẹp hơn tao hả? Nếu không phải may mắn sinh ra trong gia đình giàu có, mày sẽ chẳng là cái thá gì cả. Đồ đàn bà độc ác cướp đi hạnh phúc của người khác.”
Mộng Tịch luồn tay ra phía sau, bấu mạnh vào tay Mễ Yến Thanh. Cô biết thế nào cô ta cũng trở nên điên cuồng như vậy nên đã sớm có phòng bị. Mộng Tịch chống trả quyết liệt, vật sấp cô ta vào bồn rửa mặt.
“Muốn đánh nhau đến chết lắm có phải không? Được, hôm nay tôi cho cô toại nguyện.”
Nói rồi, Mộng Tịch ấn mạnh đỉnh đầu Mễ Yến Thanh xuống bồn rửa mặt. Cô xả nước, xối lên mái tóc suôn dài của cô ta. Nước ngập dần, nhấn sâu đầu của Mể Yến Thanh, cô ta giãy dụa liên tục, ngạt nước đến ho sặc sụa.
Mộng Tịch nói thế nhưng không có ý định gϊếŧ Mễ Yến Thanh. Cảm thấy đã quá sức chịu đựng của cô ta, cô liền lôi đầu ả lên. Khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch, lạnh toát vì bị dìm trong nước. Mễ Yến Thanh nằm xụi lơ trên sàn nhà vệ sinh, hơi thở thoi thóp.
“Mễ Yến Thanh, thế này còn chưa là gì đâu. Cô cứ chờ đấy!”