Tối hôm đó, Tề Khang Vũ uống say trở về nhà. Mộng Tịch còn nhớ cô từng dọn cho hắn một bàn cơm thịnh soạn, nhưng người đàn ông này đã không chút thương tình đem hất đổ đi. Lần này cô không ngu ngốc đến mức như vậy, cứ mặc xác để cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Tiểu thư, Tề thiếu về rồi! Hình như cậu ấy uống say lắm…” Tiểu Hạ còn tưởng Mộng Tịch không biết hắn đã về nên mới lên tận phòng để thông báo cho cô.
Mộng Tịch gật gật, mỉm cười rồi phẩy tay bảo Tiểu Hạ trở về phòng của mình đi ngủ. Cô cũng không thèm xuống dưới lầu xem Tề Khang Vũ sống chết thế nào, mà quay lại giường kéo chăn nằm ngủ.
Tề Khang Vũ ở quán bar uống rượu từ chiều đến tận bây giờ. Hắn đã say mèm, bước chân lảo đảo men theo lan can cầu thang, đi lên phòng.
Cộc, cộc…
“Chu Mộng Tịch, mau mở cửa.”
Mộng Tịch ở trong phòng khóa trái cửa, hắn có gọi thế nào cô cũng không ra mở. Tề Khang Vũ đập cửa liên hồi, cau mày tỏ rõ thái độ khó chịu. Mẹ kiếp, hắn về phòng ngủ của mình còn phải gọi cửa nữa sao?
“Chu Mộng Tịch, cô bị điếc có phải không? Mau mở cửa ra!”
Một lần, hai lần, rồi lại ba lần… Hoàn toàn không có tác dụng! Tề Khang mất hết kiên nhẫn, quát lớn gọi người làm tìm chìa khóa dự phòng. Mãi một lúc mới thấy quản gia Trương lúi húi đi lên, khúm núm đứng trước mặt hắn.
“Thiếu gia… toàn bộ chìa khóa dự phòng trong biệt thự đều là do Chu tiểu thư cất giữ.”
“Vậy bà còn làm quản gia trong cái nhà này làm gì hả? Cút ngay đi cho tôi!”
Tề Khang Vũ sẵn cơn tức giận, vớ được người chịu trận liền buông lời mắng mỏ.
Bà ta đứng chôn chân ở một chỗ, hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn. Trong lòng Trương Cầm không ngừng chửi rủa Mộng Tịch, vì vốn dĩ bình thường chìa khóa dự phòng trong nhà đều do bà ta giữ. Vậy mà chiều nay, cô lại bắt bà ta giao ra toàn bộ, nên bây giờ bà ta mới phải lâm vào tình cảnh này.
Tề Khang Vũ tựa lưng vào cánh cửa gỗ, ngủ thiếp đi. Trương Cầm lườm hắn một cái thật sắc, rồi mới bỏ về phòng. Hắn không ưa Thẩm Lan nên khi biết Trương Cầm là người của bà ta, hiển nhiên sẽ gây khó dễ. Nếu không phải Thẩm Lan thưởng cho Trương Cầm một số tiền hậu hĩnh, bà ta cũng không muốn ở lại cái nơi đáng ghét này.
Màn đêm dày đặc, gió trời thổi mạnh. Sấm chớp bắt đầu kéo đến, đánh đì đùng trên nền trời đen thẫm. Mộng Tịch kéo chăn kín mặt, nằm khom người ở một góc gần bìa giường. Nổi sợ sấm chớp ùa về, cô mím chặt hai cánh môi mỏng, tay giữ kĩ tấm chăn dày, thầm mong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cho vơi bớt nổi chông chênh trong lòng.
Mộng Tịch lại nhớ Chu Bá Thành, nhớ ông đến da diết. Sống lại một lần nữa, cô nhất định không để bi kịch cũ tiếp diễn. Nhất định sẽ không cam chịu cảnh nhìn những người mình yêu thương từng người, từng người một phải hi sinh vì cô nữa. Còn nhà họ Tề, mẹ con Thẩm Lan, Thẩm Tình và cả Mễ Yến Thanh nữa… Những gì họ đã gây ra cho cô, Mộng Tịch sẽ bắt họ trả giá gấp bội.
Đùng, đùng…
Sấm cứ thế nổi lên ì ầm, mưa trút nước ngày càng nặng hạt. Mộng Tịch giật mình theo từng tiếng sấm rền. Sét rạch ngang trời, len lỏi qua tấm rèm cửa lóe sáng vào trong căn phòng tăm tối. Cô nằm trên chiếc giường lớn, sợ đến mức cả người run lên lẩy bẩy. Nỗi ám ảnh thời thơ ấu, đâu phải nói vượt qua là vượt qua được?
Mưa cuối cùng cũng ngớt dần, Mộng Tịch thả lỏng được đôi chút. Cô khát đến khô cổ họng, mới chịu chui đầu ra khỏi chăn. Bên ngoài yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rù rì, cô rời khỏi giường, loạng choạng đi xuống nhà tìm nước uống.
Nhưng vừa mở cánh cửa gỗ ra, Tề Khang Vũ đã ngã vật xuống đất, trấn ngang đường đi của Mộng Tịch. Cô thoáng giật mình, nhìn người đàn ông quần áo xộc xệch đang nằm rũ rượi dưới nền nhà.
Xứng đáng lắm! Hắn từng đối xử với cô thế nào thì Mộng Tịch trả lại thế đấy. Kiếp trước cô từng ngu ngốc đến mức nào mới yêu phải người đàn ông này, từng vì hắn mà bất chấp cam chịu bao nhiêu việc, đẩy bao nhiêu thân bên cạnh đến bờ vực đau khổ? Vậy mà hắn thế nào?
Tề Khang Vũ lái xe tông chết mẹ cô, gián tiếp hại cha cô cắn lưỡi tự sát. Hắn vì nỗi đau âm ỉ trong tim mà biến thành quỷ dữ, người lạ hắn không tha, vậy còn con ruột của hắn? Đến ngay cả đứa con ruột của mình hắn cũng nhẫn tâm tước đi sinh mệnh. Hổ dữ không ăn thịt con, Tề Khang Vũ đúng thật đến cầm thú còn không bằng!
Cô nhìn trân trân vào khuôn mặt hắn, khóe miệng nở ra một nụ cười thật thê lương. Đến cuối cùng, cô dứt khoát bước qua người hắn, tiến nhanh về phía cầu thang. Chỉ là vừa bước xuống một bậc, sấm lại nổi lên khiến bước chân cô rụt lại.
Đùng, đùng…
Đến cả ông trời cũng muốn trêu ngươi cô, một lần nữa trút xuống cơn mưa thật lớn. Sấm nổ liên tiếp, Mộng Tịch sợ đến mức ngồi thụp xuống một góc ở cầu thang, hai tay bịt chặt lấy tai, mắt nhắm tịt lại. Cô ngồi bất động ở một chỗ, cứ thế cuộn tròn người, cúi mặt áp sát vào hai đầu gối.
Lồng ngực Mộng Tịch thắt quặn, thâm tâm không ngừng tự nhủ bản thân phải thật ngoan cường, mạnh mẽ. Chút sấm sét này có là gì so với nỗi đau mất mẹ, mất cha, mất cả đứa con chưa kịp chào đời mà cô từng phải chịu đựng? Cô cắn mạnh vào môi dưới, mạnh đến mức đôi môi khô khốc rỉ ra chút máu tươi. Một chút đớn đau đổi lại sự thanh tịnh trong tâm hồn, để đẩy lùi nỗi sợ hãi dăng dẳng bên ngoài kia…
Bất chợt, một bóng người ập về phía cô. Mộng Tịch kinh hãi mở mắt, phát hiện Tề Khang Vũ đang ôm mình. Sống lưng cô lạnh toát, kịch liệt đẩy người đàn ông kia ra. Dù cho ngoài trời sấm sét vẫn đang nổi lên, dù cho lúc này cô rất cần một cái ôm ấm áp, thì cô vẫn chọn đẩy hắn ra.
“Buông ra… Tên khốn kiếp, anh buông tôi ra!”
Mộng Tịch gằn lên từng tiếng, giọng nói khàn khàn, cay nghiệt hòa cùng thứ âm thanh đáng sợ ngoài kia. Tề Khang Vũ giả điếc, cứ ghì chặt cô ở trong lòng. Một tay hắn ôm lấy Mộng Tịch, ép sát cô vào lồng ngực mình. Một tay hắn che chặt lấy tai cô, như để che chở, bảo vệ…
“Tề Khang Vũ, mau buông ra… Anh bị điếc à? Buông tôi ra…”
Mộng Tịch chống trả, đẩy hắn ra cho bằng được, Tề Khang Vũ càng siết chặt cánh tay, ôm thật chặt lấy cô không rời.
“Đừng sợ, đừng sợ…”
Tề Khang Vũ mấp máy môi, khó khăn lắm mới thốt nên lời. Hành động này của hắn khiến cô thật buồn cười, thậm chí có chút buồn nôn nữa. Tề Khang Vũ, rốt cuộc hắn đang làm cái quái gì vậy?
Hắn ôm cô rất lâu, ôm mạnh đến mức Mộng Tịch không thở nổi nữa. Cô dần dần thiếp đi, ngủ gục trong vòng tay hắn.
Mưa ngớt dần, sấm cũng không còn, Tề Khang Vũ mới ôm cô trở lại giường.
Hắn cẩn thận đắp chăn cho Mộng Tịch, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bóng đen cô tịch bước đều đến gian phòng đọc sách. Hắn khẽ nhếch nhẹ khóe môi, tự cảm thấy bản thân thật dị hợm. Kỳ lạ! Rõ ràng người con gái kia, hắn hận vô cùng. Nhưng vì cái cớ gì, ban nãy Tề Khang Vũ lại sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô?
Có chăng là vì hình ảnh sợ sệt đó của Mộng Tịch đã vương vào tâm can hắn? Làm cho Tề Khang Vũ nhớ đến bản thân mình cũng từng ghép nép sợ hãi, một mình chơi vơi trong bóng tối phủ đầy, không một ai quan tâm, ngó ngàng tới. Bởi vì trong giây phút yếu lòng, hắn mới không thể làm ngơ trước sự thống khổ người con gái ấy?