Mới từ sáng sớm, tin tức Vương thị ở thành phố A lâm vào khủng hoảng trầm trọng đã loạn truyền khắp mọi mặt báo và các bản tin tài chính trên truyền hình. Hơn nữa, thông tin tổng giám đốc Vương Lĩnh gặp tai nạn xe ô tô càng làm dư luận thêm hoang mang, khiến cho giá cổ phiếu của Vương thị tụt dốc không phanh.
Mộng Tịch sau khi nghe được tin tức, cô sốt ruột gọi cho Vương Lĩnh đến tận năm, sáu cuộc điện thoại, nhưng không được phản hồi. Cả người Mộng Tịch truyền đến một cảm giác lo lắng khó tả. Vương thị là một tập đoàn lớn trong nước, hơn nữa còn vươn ra tầm quốc tế, vốn và nguồn lực không hề thua kém Tề thị và Chu thị. Cô không thể ngờ được chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Vương thị lại có thể gặp biến cố lớn như vậy.
Nhớ lại ba ngày trước, Vương Lĩnh có gọi điện thoại cho cô. Chính là cái hôm Mộng Tịch tiễn cha ra sân bay, lúc về lại đi cùng với Tề Khang Vũ khiến cô quên khuấy mất ngày hôm đó chính là sinh nhật Vương Lĩnh. Lúc hắn gọi đến, cô đang truyền dịch ở trong phòng bệnh nên không thể nghe điện thoại.
Mộng Tịch đi dò hỏi mấy mối quan hệ làm ăn của cha, mới biết rõ hơn chút về tình hình của Vương thị. Hơn nữa, cô còn tìm được địa chỉ bệnh viện mà Vương Lĩnh đang điều trị.
Trùng hợp, hắn đang nằm ở phòng VIP khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện Vạn Thành. Vừa nhận được tin tức, Mộng Tịch đã lái xe thẳng đến đó.
Trước cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ canh gác, có lẽ người nhà họ Vương sợ mấy tay săn ảnh hoặc giới truyền thông đến làm phiền.
“Cô gái, mong cô về cho. Vương thiếu cần nghỉ ngơi, không muốn ai làm phiền đâu.”
Một người phụ nữ trung niên ôn tồn nói với cô. Qua cách mà bà quan tâm đến Vương Lĩnh, cô đoán đây là vị quản gia nhà họ Vương mà hắn thường xuyên kể với cô khi trước. Mẹ hắn mất sớm, cha hắn lại say mê công việc, bà chính là người góp công lớn trong việc nuôi nấng và dạy dỗ Vương Lĩnh nên người.
“Dì ơi, nếu Vương Lĩnh đã tỉnh dì có thể cho cháu gặp mặt anh ấy được không? Cháu thật sự lo lắng cho anh ấy.”
“Cô với Vương thiếu có quan hệ như thế nào?” Bà hỏi.
Thấy vậy, cô vội rút ví tiền của mình, lấy ra một tấm ảnh nhỏ hình cô chụp cùng với Vương Lĩnh vào sinh nhật năm ngoái tại Mỹ, đưa cho bà xem. Cô khẽ quan sát nét mặt của bà, rồi nói:
“Là quan hệ bạn bè.”
“Rất thân ạ.” Cô nói thêm.
Bà còn chưa kịp đáp lại lời cô, bên trong phòng bệnh truyền đến một loạt âm thanh của tiếng đổ vỡ “choang choảng”, tiếp đó còn một tiếng “bịch” vô cùng lớn.
“Cậu chủ.”
Bà vội mở cửa đi vào, Mộng Tịch cũng theo đó mà theo sau lưng bà. Ở trong phòng bệnh là một cảnh tượng hỗn độn đập thẳng vào mắt cô.
Vương Lĩnh nằm sấp ở dưới đất, xung quanh còn có vô số đồ dùng bị vỡ như mảnh ly thủy tinh, ấm đun nước, cùng hoa quả, dao nĩa.
“Lĩnh, anh không sao chứ?”
Cô cùng bà quản gia đỡ hắn dậy, đầy chật vật. Mộng Tịch mới phát hiện cả người hắn vô lực, giống như là bị liệt hai chi dưới vậy.
Chẳng lẽ đây là hậu quả của vụ tai nạn ba hôm trước sao?
“Em đến đây làm gì? Em và cả dì Hoa nữa, hai người ra khỏi đây đi.” Giọng nói hắn không mang theo tí cảm xúc nào, lạnh tanh.
Từ trước đến giờ, Vương Lĩnh chưa bao giờ phớt lờ Mộng Tịch như vậy.
“Lĩnh, em muốn nói chuyện với anh.”
Mộng Tịch nhìn về phía dì Hoa, bà vội hiểu ý mà rời khỏi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Cô ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ quan sát Vương Lĩnh. Hắn dường như bị thương rất nặng, trên đầu quấn băng trắng xóa, mặt mày còn trầy xước mấy chỗ.
“Em có gì muốn nói với anh chứ?”
“Vương Lĩnh, anh tại sao lại gặp tai nạn thế?”
“Bất cẩn thôi.” Hắn đáp ngắn gọn.
Vương Lĩnh nhớ lại cái ngày hôm đó, hắn đã chờ Mộng Tịch suốt buổi sáng, hi vọng cô có thể nhớ ra ngày sinh nhật hắn. Thế nhưng, là do hắn quá hảo huyền rồi! Được, nếu cô đã không nhớ thì hắn sẽ mặt dày gọi điện thoại nhắc nhở, nhưng đáng tiếc đến một cú điện thoại cô cũng không nghe máy.
Tâm trạng hắn đã tồi tệ lại càng trở nên tồi tệ hơn sau khi nghe cuộc gọi từ cha mình. Lúc biết tin Vương thị bị người khác hãm hại một vố lớn, dẫn đến khủng hoảng nghiêm trọng, hắn đã mất kiểm soát mà tông vào giải phân cách bên đường.
Nhưng Vương Lĩnh kể những điều này cho cô nghe thì có ích gì chứ? Thôi thì cứ giấu nhẹm đi để Mộng Tịch bớt suy nghĩ lung tung mà tự trách bản thân mình.
“Chuyện của Vương thị, em sẽ nhờ cha em giúp đỡ xem thế nào.” Cô nói.
Đáng tiếc, hắn lại thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ của cô. Vương Lĩnh không muốn công ty mà cha cô gây dựng cả đời bị cuốn vào chuyện thị phi này.
“Vương thị tự biết cách giải quyết, em không cần xen vào.”
Với hắn, nói ra những lời cứng rắn, bạc bẽo như thế này là để Mộng Tịch tránh xa mình một chút. Hắn không muốn cô đối xử với hắn như vẻ thương hại. Bởi Vương Lĩnh hiểu rõ, hắn bây giờ không còn cách nào bảo vệ cô cả đời nữa.
Sự nghiệp đang trên đà tiêu tan. Còn bản thân hắn, bây giờ đã trở thành một tên tàn phế rồi!
Dẫu biết là như vậy, Vương Lĩnh vẫn không kiềm được tấm chân tình của mình dành cho cô gái nhỏ. Hắn đột nhiên chồm người về phía trước, ôm chặt lấy Mộng Tịch.
“Tịch, một lúc thôi, xin em.” Hắn nhắm nghiền đôi mắt, đầy bất lực.
Cô không động, chỉ nhẹ nhàng vút dọc sống lưng hắn. Mộng Tịch hiểu rõ tâm lý của Vương Lĩnh bây giờ mong manh đến mức nào. Cô muốn là người có thể động viên, củng cố tinh thần hắn ngay lúc này.
“Vương Lĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin em.”