Tâm trạng của Mộng Tịch đặc biệt thoải mái hơn mọi ngày. Tề Khang Vũ đi khỏi một lúc, cô cùng Tiểu Hạ liền đi ra ngoài mua sắm, đến tận đầu giờ chiều mới về.
“Xách mấy thứ này vào trong đi.”
Mộng Tịch phân phó đồ cho mọi người cất vào, rồi đi thẳng lên trên phòng ngủ. Cô đẩy cửa đi vào, thật không ngờ ở bên trong lại có người.
Một người là quản gia Trương, còn người kia là một cô gái trẻ, trạc tuổi với Tiểu Hạ, nhưng nhìn không giống người sống trong biệt thự lắm. Cô có thể nhận ra được vì hầu hết người làm đều mặc trang phục theo quy định.
“Tiểu thư, cô về rồi à.” Trương Cầm lên tiếng trước. Giống như vừa làm điều gì lén lút xong, bà ta khẽ liếc ngang liếc dọc.
“Hai người vào đây làm gì thế?” Cô hỏi.
“Tiểu thư, chúng tôi chỉ muốn giúp cô dọn dẹp phòng tắm và quét dọn sàn nhà thôi.” Cô gái kia lanh lẹ nói.
Bình thường Mộng Tịch rất ít cho người làm tự tiện vào phòng ngủ, bởi cô không muốn người khác nhìn thấy không gian riêng tư của mình. Ngoại trừ việc quét dọn hàng tuần theo sự giám sát của cô và việc mỗi ngày một lần, Tiểu Hạ sẽ mang quần áo đã giặt sạch để vào trong phòng thì hầu như không ai lên đây nếu không có việc cấp thiết.
“Cô gái này là…?”
“À, đây là cháu gái của tôi. Con bé tên là Tiểu Thanh, vừa mới từ quê lên. Tiểu thư, nó được nghỉ hè, cả ngày cứ ở một mình lủi thủi nên nằng nặc đòi lên đây thăm tôi. Nếu cô không phiền thì có thể cho con bé ở lại đây vài hôm có được không?”
Mộng Tịch nghĩ đến tình cảnh không được ở gần người thân của mình liền nổi lên lòng trắc ẩn. Dù sao cũng là thêm một miệng cơm, đối với cô chẳng có vấn đề gì.
“Được, cứ ở lại đây chơi đi.”
“Cảm ơn tiểu thư.”
Đợi hai người kia rời khỏi phòng, cô mới chốt cửa vào trong phòng đi tắm. Mộng Tịch ngồi trong bồn tắm rộng rãi, cả người lại rơi vào trầm tư. Ngày mai cha cô về nước rồi, cô nhất định phải nghĩ cách để ông thấy được hình ảnh cô đang sống hạnh phúc.
Mộng Tịch với cái khăn, lau khô mái tóc dài còn đang vương nước. Cả buổi sáng mặc đồ bó sát đi lại trong khu thương mại, nên bây giờ cô chọn mặc một chiếc váy hai dây suông dài cho dễ chịu.
Thấy đồng quần áo Tiểu Hạ đã treo sẵn trên giá, cô đến lấy cất vào trong tủ, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra điều bất thường.
Chiếc váy trắng cô mặc mấy hôm trước trông rất nhàu nhĩ, lại dính một vết bẩn rất lớn ngay phần tay áo. Mộng Tịch khẽ nhíu mày không hài lòng. Phải chăng là người làm chưa giặt đến nó?
Cô mang chiếc váy xuống nhà, gọi quản gia Trương đến hỏi cho rõ.
“Quản gia Trương, tại sao trong xấp quần áo đã được giặt sạch lại có chiếc váy bị bẩn thế này?”
Bà ta tỏ ra bất ngờ, tay còn cầm chiếc váy Mộng Tịch đưa cho ngắm nghía. Trương Cầm đột nhiên hét lớn, khiến cô đứng một bên cũng khẽ giật mình:
“Con Tiểu Hạ đâu, mau lên đây.”
Tiểu Hạ vừa lên tới, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã ăn một bạt tai đau điếng của Trương Cầm. Bà ta chừng mắt lớn, tay chỉ thẳng vào mặt cô ấy mà quát:
“Cái con nhỏ tráo trở này chính là người phụ trách giặt sấy quần áo mấy ngay hôm nay. Từ lúc nó vào cái biệt thự này, thật là không làm được việc gì ra hồn.”
“Quản gia Trương, sau này bà đừng có đụng tí là đánh người được không? Đúng sai gì cũng phải để người khác giải thích đã.” Mộng Tịch khoanh hai tay trước ngực, giọng nói cũng cứng rắn hơn thường ngày.
“Tiểu thư, em đã làm sai gì thế?”
Ánh mắt Tiểu Hạ nhìn cô đầy oan ức, tay còn che lấy chỗ gò má vừa bị ăn một cái tát chát chúa mà sưng lên, đau điếng.
“Chiếc váy này là em quên giặt sao?” Cô từ tốn hỏi.
Tiểu Hạ nhìn thấy chiếc váy màu trắng bị dính bẩn như bùn mà không khỏi ngạc nhiên. Sáng nay lúc cô đem quần áo đi cất, rõ ràng đã kiểm tra qua một lượt.
“Không thể nào. Tiểu thư, em đã giặt sấy sạch sẽ toàn bộ quần áo mà.”
“Vậy ý mày là tiểu thư tự tạo ra vết bẩn này để vu khống cho mày à?” Quản gia Trương cất giọng đay nghiến.
“Không không, em không có ý đó.”
Mộng Tịch thấy Tiểu Hạ không phải là người gian dối dám làm không dám nhận. Huống hồ cô ấy luôn làm việc cẩn thận, không có chuyện quên giặt đồ được.
Có chăng là bị người ta hãm hại, nhưng Mộng Tịch không có bằng chứng, không thể nói giúp cô câu nào.
“Thôi được rồi, ai đi làm việc nấy đi. Chuyện này có lẽ chỉ là do sơ suất, thôi không truy cứu đến nữa.”
Mộng Tịch thở dài rồi đi lên phòng, còn Tiểu Hạ thì vội vã đi lau nốt mấy khung cửa sổ ở hành lang. Cô đang lúi húi ở hành lang thì một cô gái tiến đến, dùng bàn tay nắm chặt cổ tay cô.
“Choa, chiếc vòng này đẹp quá, gỡ ra cho tôi đi.”
Tiểu Hạ quay người lại, nhìn thấy Tiểu Thanh, cô vội vùng tay ra.
“Không được, đây là đồ tiểu thư tặng cho tôi mà.”
Cô gái kia mặt bỗng biến sắc, phô hẳn ra cái bản chất đanh đá của mình. Không tình nguyện giao ra thì cướp, nghĩ thế, Tiểu Thanh giật mạnh chiếc vòng trong tay Tiểu Hạ.
“tách…tách…tách…”
Chuỗi hạt bị đứt ra, văng vương vãi lên sàn. Tiểu Hạ hốt hoảng chạy theo nhặt từng viên một lên, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
“Hừ, đẹp vậy mà bị đứt, tiếc thật.”
Tiểu Thanh chán nản bỏ đi chỗ khác, để lại Tiểu Hạ đang cặm cụi tìm từng ngóc ngách một, miệng lẩm bẩm đếm số hạt cầm trên tay.