La Lỵ đã bị mời ra khỏi văn phòng.
Nghe câu hỏi “Cậu đang làm gì ở đây?” của Kim Lan Thù, cảm xúc trong lòng Tống Phong Thời liền rối loạn.
Cậu sững sờ một lúc mới nói: “Tôi… tôi tới lấy, lấy tài liệu.”
Vốn dĩ trên mặt Kim Lan Thù đang có chút vui mừng mơ hồ, nhưng sau khi nghe câu trả lời này, niềm vui đó đã bị mây đen bao phủ.
Âu Văn lắng nghe cuộc nói chuyện, lại nhìn sắc mặt của Kim Lan Thù, hắn liền nhanh chóng giải vây: “Ồ đúng vậy không? Nhưng mà vừa rồi tiểu Tống còn dò xét, hỏi xem vì sao giám đốc Kim không có ở đây mà? Tôi nghĩ hẳn là cậu có chuyện muốn nói với giám đốc phải không?”
Tống Phong Thời trố mắt: “Tôi?” Tôi nào có hỏi?
Nhưng Tống Phong Thời cũng không nói ra hai từ ‘nào có’, bởi vì Âu Văn đang nháy mắt tới mức sắp chuột rút. Tống Phong Thời không phải kẻ mù, cậu hiểu rõ điều đó.
Lúc này Kim Lan Thù mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Tìm tôi? Cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi….” Tống Phong Thời cũng không biết nên nói cái gì.
Âu Văn lại nói: “Tôi cũng không rõ, hay là tôi đưa hai người trở lại văn phòng của giám đốc Kim để nói chuyện trước?”
Âu Văn thầm nghĩ: Rõ ràng hai người này đang cãi nhau, không biết họ sẽ làm lành hay lại cãi vã? Tốt hơn hết là đừng gây rắc rối trong văn phòng của tôi.
Vì vậy, Âu Văn liền cung kính đưa ‘hai vị đại phật’ này về ‘Bảo điện’ của Kim Lan Thù, để hai người họ đóng cửa lại rồi từ từ nói.
Khi cả hai vào đến văn phòng của Kim Lan Thù, họ vẫn tương đối im lặng. Kim Lan Thù xoay người, đưa lưng về phía Tống Phong Thời, hướng ánh mắt nhìn phía ra cửa sổ sát đất, ngắm nhìn khung cảnh thành phố và chờ cậu lên tiếng. Anh biết cậu vốn là người tính tình mềm mỏng và sợ nhất là tình cảnh lạnh lẽo, nhất định cậu sẽ lên tiếng trước để phá vỡ cục diện bế tắc.
Kim Lan Thù liền chờ.
Quả nhiên, đúng là Tống Phong Thời không thể ngồi yên.
Tống Phong Thời vặn vẹo ngón tay, chật vật nói: “Tôi thật sự tới đây để lấy tài liệu.”
“Tôi biết rồi.” Kim Lan Thù không quay đầu lại, chỉ tiếp tục nhìn phong cảnh: “Nhưng tại sao lại cứ phải là cậu tới lấy?”
“Tôi…” Tống Phong Thời không biết nên nói cái gì.
“Bình thường đều là mấy người làm việc vặt đến nhận, cũng không đến lượt cậu làm loại công việc lặt vặt này.” Anh hiểu rất rõ, liền xoay người lại, bên ngoài lớp cửa sổ thủy tinh có rất nhiều tòa nhà cao tầng, mà Kim Lan Thù đứng tại nơi này cũng là một người ngọc thụ lâm phong: “Cậu nhớ tôi rồi đúng không?”
Lời này được nói một cách chắc chắn, nó thậm chí còn không cần dấu ‘?’, mà phải là một dấu chấm câu mới xứng với giọng điệu kiêu ngạo của anh.
“Tôi…” Tống Phong Thời định phủ nhận theo bản năng, nhưng thật ra trong lòng lại là ‘chắc chắn’.
Đúng là cậu nhớ Kim Lan Thù, cũng cố ý kiếm cớ muốn tới gặp anh. Vừa rồi không thấy anh ở đây, đúng là cậu đã cảm thấy rất thất vọng. Lúc Kim Lan Thù bỗng nhiên xuất hiện, giải vây cho cậu, đúng là cậu đã âm thầm vui vẻ.
Đây là người mà cậu thích, là bông hồng mà cậu nhung nhớ.
Đây đều là sự thực.
Tống Phong Thời do dự, suy nghĩ trong đầu xoay quanh bảy tám vòng, nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật đầu: “Ừ.”
Lời nói này vừa mơ hồ vừa dinh dính, cứ như siro vậy, hương vị ngọt ngào đã chiếm lấy trái tim của Kim Lan Thù.
Niềm vui trên gương mặt anh đã không thể che giấu được nữa, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên, như thể anh vừa chiến thắng một trận đánh lớn nào đó. Nhưng anh còn muốn nghe thêm những lời mà mình muốn nghe, nên anh lại nói: “Mấy ngày không gặp đã không chịu nổi, nhất định phải tới gặp tôi?”
Từ ‘Ừ’ vừa rồi đã đủ để đâm thủng da mặt mỏng như sữa của Tống Phong Thời, còn có thể nói gì nữa? Cậu liền ngơ ngác, ấp úng.
Dĩ nhiên là Kim Lan Thù không hài lòng, anh lại gần cậu, nói: “Đừng ngại, cứ mạnh dạn mà nói đi!”
Tống Phong Thời không chịu nói tiếp: “Chuyện này… Đây là văn phòng đấy, chúng ta nói chuyện công việc. Chuyện riêng tư… Đừng nói nhiều như vậy.”
Kim Lan Thù nói: “Ở đây cách âm rất tốt! Nhưng cậu vẫn lo lắng rằng mối quan hệ của tôi và cậu sẽ bị người ta biết phải không? Vậy thì sự lo lắng của cậu thực sự không cần thiết.”
Trái tim Tống Phong Thời chùng xuống: “Lời này có ý gì?”
“Cậu là đồ ngốc hả?” Kim Lan Thù sốt ruột nói: “Ngay cả thư ký bên cạnh Chu Dực Dực cũng biết cậu, vậy cậu còn cho rằng có thể giấu giếm được nữa sao?”
Tống Phong Thời ngạc nhiên: “Đúng rồi, làm sao cô ấy biết được?”
Kim Lan Thù đáp: “Không phải cô ta, là Gia Ngu nói. Lúc đó chuyện của tôi và hắn không thành, cho nên sếp tổng đã hỏi qua, nói là nếu tôi không thích Gia Ngu thì gã vẫn còn nhiều đứa con khác, chỉ cần tôi bước vào gia đình lão là được. Tôi đã nói cho lão biết rằng, tôi đã có đối tượng, nói lão đừng có nhọc lòng nữa. Có lẽ là từ lúc đó họ đã bắt đầu theo dõi tôi đi.”
Tống Phong Thời kinh ngạc như bị sét đánh: Đúng vậy, đối tượng…?? Đối tượng là có ý gì?
Tống Phong Thời còn đang sững sờ, Kim Lan Thù lại tiếp tục nói như pháo liên thanh: “Bây giờ cậu đã là cái gai trong mắt họ. Đến lúc đó, cậu có thể đến công ty mới làm việc cùng tôi. Công việc hiện giờ ở Bảo Phạn Lưu, cậu cứ tùy tiện làm là được, đừng có vất vả mà chăm sóc mình cho tốt, nhìn xem cậu đã gầy thế nào rồi.” Nói xong, Kim Lan Thù còn nặn nặn hai má Tống Phong Thời.
Bị nhéo hai lần cậu mới tỉnh táo lại, còn sờ sờ mặt của mình: “Gầy?”
Kim Lan Thù cười nói: “Tôi biết, nhất định là vì nhớ tôi.”
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, y đái tiệm khoan chung bất hối. (*)
Đã nói rồi mà, chỉ cần Tống Phong Thời không mù quáng, nhất định cậu ấy sẽ không thể rời khỏi mình.
Kim Lan Thù quả quyết đầy ngọt ngào.
Thấy Tống Phong Thời vẫn sững sờ, anh liền cúi đầu cắn cắn đôi môi cậu.
“A!” Tống Phong Thời trợn to hai mắt.
Kim Lan Thù lại lùi ra, nói: “Đêm nay dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”
Tống Phong Thời nghĩ thầm: Tốt hơn hết, đừng để mình vui vẻ đến đó mà lại cho mình ăn OO. Còn muốn mình “quỳ xuống tiếp chỉ tạ ân”!
Tống Phong Thời liếc nhìn lịch trình trên màn hình máy tính của Kim Lan Thù, thấy ô dành cho tối nay đầy màu sắc, có thể thấy rằng anh đã có hẹn. Cậu bèn nói: “Cậu… Tối nay cậu không có việc gì khác phải làm sao?”
Kim Lan Thù nói: “Ngoài cậu ra, không còn việc gì khác để làm.”
Tống Phong Thời thầm mắng: Quả nhiên, lại làm nữa!
Tống Phong Thời cầm tài liệu trở lại tổ kế hoạch, liền nghĩ tới vừa rồi Kim Lan Thù mới nói: ‘Dù sao cậu cũng sẽ nhảy việc với tôi, chuyện bên này ứng phó một chút là được.’ Lúc Tống Phong Thời hồi phục tinh thần, có hơi giận hờn: “Đây là công việc mà mình vất vả lắm mới tranh được nha! Kim Lan Thù thì tốt rồi, thẳng thừng gọi mình đi. Cứ như thể nhất định mình sẽ đi cùng cậu ta vậy!”
Thế nhưng, cân nhắc một chút, cậu thấy mình thực sự sẽ đi với Kim Lan Thù.
So cả công và tư, đi với Kim Lan Thù chính là lựa chọn hợp lý và kinh tế nhất. Mà trước đó anh cũng đã nói rõ với cậu rằng, điều này cũng có lợi cho chính cậu.
Nhưng mà bị Kim Lan Thù nói như thế, lòng cậu lại có chút khó chịu.
Quả nhiên, khả năng biến ‘lời tốt’ thành ‘lời nói xấu’ của Kim Lan Thù sẽ không hề suy giảm.
(*) Hai câu thơ trong bài Điệp luyến hoa. Ý chỉ nỗi nhung nhớ khắc khoải làm con người ta tiều tụy.