Tống Mị Thoa vừa mới chuyển nhà chưa được bao lâu, đã bị tổng biên tập quấy rầy. Cô nàng cũng bất lực và phải chuyển đến nhà của Tống Phong Thời.
Cô cũng khá xấu hổ và liên tục xin lỗi Tống Phong Thời, nói rằng cô ấy sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu. Nhưng Tống Phong Thời lại lắc đầu: “Không được, ông nội mà biết anh muốn lấy tiền thuê nhà của em, thì chẳng phải sẽ tới mắng anh ư? Nói anh là kẻ hám tiền, thậm chí tiền của em gái cũng lấy!”
“Ha ha, em gái cái gì chứ?” Thấy Tống Phong Thời không chịu nhận tiền, Tống Mị Thoa bèn mua cơm hàng ngày và chịu khó chăm chỉ làm việc nhà. Tống Phong Thời cũng thấy xấu hổ. Phòng cho khách cũng chỉ dọn dẹp tạm thời mà thôi, ban đầu đó vốn là phòng chứa đồ linh tinh, chỉ bày thêm mỗi một cái giường.
Vốn dĩ Tống Phong Thời định nhường phòng ngủ chính cho cô, nhưng Tống Mị Thoa kiên quyết không chịu ở: “Đã làm phiền anh quá rồi! Không được! Thật không tiện!”
Phòng mà Tống Mị Thoa ở không có cửa sổ, mà chỗ để đồ cũng chật hẹp không ở được, cho nên ngoại trừ ngủ cũng không thể ngồi làm trong đó. Sau bữa tối, cô nàng liền ngồi viết bản thảo ngay tại phòng khách.
Khi Tống Phong Thời đi ngang qua, cậu đã vô tình liếc nhìn nó – cũng không phải là cố ý, nhưng chữ trên tiêu đề quá lớn và giật gân – nó được viết rõ ràng “Kim Lan Thù, người đứng đầu Bảo Phạn Lưu và Phó Thừa, thái tử của tập đoàn HF thường xuyên gặp gỡ, lén lút thổi gió thu.”
Ánh mắt Tống Phong Thời liền bị nó thu hút: “Chuyện này…”
“Hả?” Tống Mị Thoa nhận thấy ánh mắt của Tống Phong Thời, cô quay đầu lại cười với cậu: “Anh Đại Phong, anh đừng nói ra ngoài nhé, bản thảo trước khi xuất bản đều được coi là ‘cơ mật’.”
“Anh…” Hai đầu gối Tống Phong Thời như nhũn ra: “Đương nhiên sẽ không nói… Nhưng mà, em…”
“Tiêu đề này của em thế nào?” Tống Mị Thoa vui vẻ hỏi: “Có đủ để sáng mắt không?”
“Sáng chứ!” Tống Phong Thời gật đầu: “Sáng đến muốn mù luôn!”
Tống Mị Thoa bắt chuyện nên Tống Phong Thời bèn ngồi xuống bên cạnh, cô nói: “Chẳng phải anh là người của Bảo Phạn Lưu sao? Có nghe được tiếng gió nào không vậy?”
“Anh ư?” Trong lòng Tống Phong Thời khá thấp thỏm, ngoài mặt lại giả ngu: “Một nhân viên cơ sở như anh thì nghe được cái gì? Em… Em viết thế này, có ý là Phó Thừa và giám đốc Kim của bọn anh có mối quan hệ gì đó ư?”
“A? Có mối quan hệ?” Tống Mị Thoa giật mình: “Không phải, em chỉ nói là Kim Lan Thù có ý muốn đổi nghề sang HF nha.”
“A… Đúng, em, chỗ em là tòa báo thương mại…” Vậy em viết tiêu đề tạp chí thương mại như mấy tạp chí hóng chuyện bát quái là có ý gì!
Tống Phong Thời cẩn thận nghĩ lại, lại phát hiện suy nghĩ của Tống Mị Thoa mới là bình thường. Vừa nhìn thấy Phó Thừa đi cùng với Kim Lan Thù, cậu đã nghĩ đến việc ‘thảo luận về đối tượng’, đó mới là kỳ quái nhé! Vào thời điểm mấu chốt thế này, người bình thường nào lại nghĩ đến việc tìm đối tượng chứ! Hẳn là vì Kim Lan Thù bị Quỳ Long lạnh nhạt, nên mới muốn rời đi?
Mặc dù các cuộc gặp gỡ giữa Kim Lan Thù và Phó Thừa tương đối kín đáo, nhưng cả hai đều gặp nhau ở những địa điểm cao cấp, hai người còn là nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp, cho nên rất dễ bị nhận ta. Hơn nữa, gần đây tin tức Chu Dực Dực lên làm chủ tịch khu vực châu Á – Thái Bình Dương, và tin tức về việc áp lực danh tiếng của Kim Lan Thù đã được truyền khắp phố. Đem so ra thì, việc Kim Lan Thù muốn đổi nghề qua HF cũng đã lan rộng như cháy rừng.
Thực ra Âu Văn cũng đã nghe tiếng gió thổi cỏ lay, những cũng không dám hỏi thẳng Kim Lan Thù. Hiếm lắm mới thấy Kim Lan Thù đi làm đúng giờ, Âu Văn liền cẩn thận tiến vào văn phòng của anh, hắn nói: “Ừm, liên quan tới biểu hiện trong quý này của tôi, không biết giám đốc Kim cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Kim Lan Thù nói: “Cậu tới đây đàm phán chuyện tăng lương với tôi sao?”
Âu Văn ngẩn ra, nói: “Thật ra, thật ra tôi…”
Sau khi Chu Dực Dực tiếp cận Âu Văn, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Trước mắt, hắn không có nhiều sự lựa chọn, Âu Văn cũng vươn lên từ cấp cơ sở và không có ai để dựa vào. Nếu Kim Lan Thù bỏ lại hắn mà đi, hắn sẽ thực sự trở thành mục tiêu sống, ‘sớm nở tối tàn’ tại nơi này. Nếu dựa vào cây đại thụ Chu Dực Dực, có khi còn có đường sống.
Nhưng mà, Chu Dực Dực cũng không phải bồ tát, nếu muốn cầu gã thì phải bỏ ra cái gì đó. Đơn giản chính là muốn Âu Văn phản bội Kim Lan Thù, dùng việc tổn hại đến lợi ích của Kim Lan Thù để đổi lấy chỗ tốt từ Chu Dực Dực.
Âu Văn cũng đã phân tích qua, theo quan điểm ‘công’ thì đây chính là ‘kẻ phản bội’. ‘Phản bội chủ cũ’ thì sau này cũng chả có tiếng tốt gì. Từ quan điểm ‘cá nhân’, vốn dĩ hắn được nhấc lên vị trí này cũng là nhờ có Kim Lan Thù đề bạt. Tuy rằng miệng lưỡi của anh chẳng chịu tha ai, nhưng xưa nay chưa từng bạc đãi phúc lợi cho hắn. Gã tên Chu Dực Dực kia thì chả biết nhân cách ra sao, dựa vào hắn có khi còn nguy hiểm hơn nhiều…
Sau một phen cân nhắc, Âu Văn liền lấy ra danh thiếp mà Chu Dực Dực cho hắn, đưa tới trước mặt Kim Lan Thù: “Thực ra… Giám đốc Dực đã tới tìm tôi.”
Kim Lan Thù hơi kinh ngạc, cười hỏi: “Tôi còn tưởng rằng cậu luôn không hài lòng với một ông chủ như tôi.”
Âu Văn vội vàng nói: “Làm sao có thể? Anh là giám đốc anh minh thần võ nhất mà tôi từng thấy!”
Kim Lan Thù nói: “Tôi có anh minh thần võ thì cũng không liên quan tới cậu.”
Âu Văn thầm nghĩ ‘M* nó, khen anh mà cũng không được’.
Âu Văn cười nói: “Vậy thì anh là ông chủ xa hoa nhất mà tôi từng thấy.”
Kim Lan Thù cười nói: “Vậy còn tạm được. Cậu biết tôi sẽ không bạc đãi cậu là được rồi.”
Nói xong, Kim Lan Thù bèn cầm danh thiếp của Chu Dực Dực lên, ném vào máy cắt giấy.
Buổi sáng, Kim Lan Thù xử lý mấy phần văn kiện xong còn nói cần ra ngoài. Âu Văn liền lớn mật hỏi: “Anh đi gặp giám đốc Phó sao?”
Kim Lan Thù nheo mắt lại: “Đây là chuyện cả thiên hạ đều biết?”
Âu Văn rụt cổ lại cười cười: “Anh, anh cũng không cố ý che giấu mà, nếu không làm sao có người biết chuyện?”
“Đúng, đúng là tôi muốn làm bọn họ biết.” Kim Lan Thù ngạo nghễ hất hất cằm: “Còn cả đống người cần có tôi kia kìa.”
Âu Văn liên tục gật đầu: “Đúng vậy… Giám đốc Kim vừa thông minh tài giỏi, lại còn đẹp trai phong độ, ai mà không thích chứ?”
Kim Lan Thù lại thầm nói: Tống Phong Thời, tên nhóc mù quáng, ngốc nghếch và vô tâm đó…
Đối với Tống Phong Thời, Kim Lan Thù có tức giận, nhưng giận nhất chính là vì sao cậu còn chưa tới tìm mình?
Kim Lan Thù là người có ‘cốt khí’ anh kiên quyết không chịu cúi đầu trước Tống Phong Thời. Lại nghĩ, cậu vẫn luôn là một người mềm lòng, vì vậy lẽ ra cậu phải đến bên anh để nhẹ nhàng nói chuyện. Tại sao anh đợi nhiều ngày như vậy, ngay cả hợp đồng trăm triệu cũng gần như đã ký xong, mà Tống Phong Thời phiền nhiễu kia lại không chịu đến tìm anh?
Thực sự giận muốn chết.
Đương nhiên, anh nghĩ như vậy cũng là vì đã hiểu lầm Tống Phong Thời.
Mỗi ngày cậu đều mong nhớ anh, chỉ là hai lần trước thử đi tìm anh, đều đụng phải vật cản. Vậy nên cậu đành trở về nghỉ ngơi vài ngày rồi lại tiếp tục. Jaclyn của tổ kế hoạch biết Kim Lan Thù muốn rời đi, trong lòng cũng lo lắng sốt ruột, ngày nào cũng không tìm thấy người, mà cũng không có việc để làm. Cô đã nghĩ rằng nếu Kim Lan Thù không đề nghị đưa cô đi, vậy thì cô nên tìm một lối thoát khác, nên cũng không có tâm trạng làm việc.
Jaclyn đi ra từ văn phòng, thuận miệng nói: “Mọi người, ai có thể giúp tôi đến văn phòng giám đốc nhận tài liệu không?”
Mọi người đều lười biếng, chỉ có Tống Phong Thời đứng lên đầu tiên: “Tôi đi cho.”