“Thân là cậu cả của tập đoàn Cung Thị, vẫn là bớt phóng túng lại thì tốt hơn. Chưa chừng trong tương lai có lúc người mà năm xưa cậu bắt nạt sẽ là nhân vật mà cậu phải cúi đầu kính chào đấy.” Ánh mắt Tịch Thần Hạn sâu thẳm nói.
Ánh mắt Cung Cảnh Hào đột nhiên căng cứng lại, sau đó từ từ giãn ra.
“Lời nói mà cậu nói hình như rất huyền bí, cháu có chút nghe không hiểu, nhưng cháu nhớ rồi.”
Tịch Thần Hạn mỉm cười, “Nhớ thì tốt.”
Tịch Thần Hạn quay người rời đi, Cung Cảnh Hào đứng ở sau lưng anh, nhìn bóng hình anh xa dần, tia sáng trong đáy mắt anh ta dần dần trở nên sáng bén.
Sao anh ta lại không nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của Tịch Thần Hạn.
Xem ra Tịch Thần Hạn không định buông tay người phụ nữ Vũ Tiểu Kiều kia rồi.
Nghĩ đến Vũ Tiểu Kiều, tâm trạng Cung Cảnh Hào lại trở lại buồn phiền.
Anh ta cũng không nói rõ ra được tại sao mỗi lần nghĩ đến Vũ Tiểu Kiều thì anh ta đều cảm thấy rất buồn phiền, giống như có một luồng nộ khí lao ra từ trong ngực anh ta và phải bùng phát ra mới thoải mái được.
*
Vốn dĩ việc Vũ Tiểu Kiều rời khỏi trường học khiến anh ta thoải mái không ít.
Nhưng sau khi nhìn thấy tin tức Vũ Tiểu Kiều sắp đính hôn với Tào Xuyên thì cả ngày anh ta đều ở trong thái nóng nảy bất an, không thể bình tĩnh được.
Bây giờ động cơ của Tịch Thần Hạn rất rõ ràng, điều này khiến tâm trạng của anh ta càng trở nên tồi tệ.
Anh ta giơ nắm đấm lên dùng sức đánh vào tường để trút căm phẫn, trên khớp xương truyền đến sự đau đớn dữ dội.
“Vũ Tiểu Kiều, đồ phụ nữ đáng ghét!”
*
“Cậu Thần, cô Vũ đã làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị xuất viện rồi.” Đông Thanh nhận được tin tức này thì nhanh chóng báo cáo với Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn đang ngồi ở trên ghế da ở văn phòng xem tài liệu của công ty, khi nghe được tin tức này thì sắc mặt anh lập tức trở nên âm u và lạnh lẽo.
“Tôi cho phép cô ta xuất viện rồi sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh lẽo cất lên.
Đông Thanh hơi cúi đầu, “Cô Vũ đã làm xong thủ tục xuất viện.”
Tịch Thần Hạn ném tài liệu trong tay lên mặt bàn khiến Đông Thanh bị doạ run rẩy hết cả người.
“Không cho phép cô ta xuất viện.”
“Nhưng....phía bệnh viện đã đồng ý rồi.” Đông Thanh khó xử.
“Tôi không quan tâm.”
“Nằm ở phòng bệnh cao cấp, dùng dịch vụ y tế tốt nhất, còn muốn xuất viện sao? Xuất viện làm cái gì? Bận đính hôn sao?”
“Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, tôi không cho phép bọn họ xuất viện.” Tịch Thần Hạo bá đạo ra mệnh lệnh.
Đông Thanh âm thầm lau mồ hôi, kính cẩn cúi đầu xuống, “Cậu Thần, tôi sẽ đi làm.”
Nói xong Đông Thanh liền nhanh chóng quay người ra khỏi cửa, vội vàng đi đến bệnh viện cản cô lại.
Anh ta vừa đi vừa nghĩ trước đây mẹ của Vũ Tiểu Kiều xuất viện, cậu Thần cũng có thái độ này.
Cậu Thần cố chấp cản đường Vũ Tiểu Kiều ở bệnh viện có tác dụng gì, qua mấy ngày nữa thì Vũ Tiểu Kiều vẫn phải đính hôn với người đàn ông khác.
Lúc này Đông Thanh cũng nghĩ không thông, rốt cuộc ở trong lòng Tịch Thần Hạn có dự định gì? Rõ ràng anh cảm thấy Vũ Tiểu Kiều rắp tâm tiếp cận mình, cô có mục đích riêng, nhưng tại sao anh vẫn tiếp tục quấn lấy cô?
Sau khi Đông Thanh đi được chưa lâu thì Tịch Thần Hạn cũng rời khỏi phòng làm việc.
Khuôn mặt của anh u ám, suốt dọc đường từ phòng làm việc xuống lầu khiến nhân viên cả công ty đều thấp thỏm lo sợ, mọi người đều ngoan ngoãn làm việc chỉ sợ bị liên luỵ.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đại tổng tài sắp đính hôn với con gái thị trưởng, chuyện vui sắp đến thì sẽ có mấy ngày trời nhiều mây chuyển sang trời nắng, nhưng không ngờ rằng không những không nắng, mà còn cuồng phong bão táp khiến tinh thần của tất cả nhân viên trong công ty cả ngày đều ở trong trạng thái căng thẳng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tịch Thần Hạn sải bước rời khỏi công ty, mọi người thấy bóng hình đi xa thì mới dám thở phào một hơi.
“Cũng không biết là ai chọc cho cậu Thần không vui, xem ta bọn họ sắp đen đủi lớn rồi.
*
Vũ Tiểu Kiều bị viện trưởng Tôn gọi đến phòng làm việc của viện trưởng.
“Cái gì? Anh tôi vẫn không thể xuất viện sao? Người nhà chúng tôi đã thương lượng xong rồi, trở về nhà điều dưỡng.”
Vũ Tiểu Kiều đã làm xong thủ tục xuất viện, thế mà lại bị lãnh đạo cao nhất của bệnh viện Đức An là viện trưởng Tôn lại bác bỏ thủ tục xuất viện.
Theo lý mà nói, bệnh nhân muốn xuất viện thì bệnh viện sẽ đều tôn trọng ý kiến của bệnh nhân, từ khi nào mà bệnh nhân muốn xuất viện mà bệnh viện lại ngang ngược can thiệp vào vậy?
Nghĩ đến trước đó mẹ cô xuất viện cũng bị bệnh viện tìm mọi lý do để ngăn cản.
Vũ Tiểu Kiều nghi ngờ nhìn viện trưởng Tôn một cái, ông ta dựa vào cái mác viện trưởng nên vẻ mặt rất hách dịch.
“Tôi đã xem báo cáo kiểm tra của anh cô, bây giờ tình hình của anh cô thực sự không thích hợp để xuất viện.”
“Viện trưởng Tôn....việc bệnh nhân xuất viện ở trong bệnh viện Đức An cũng cần ông đích thân quan tâm sao?”
Viện trưởng Tôn ho nhẹ hai tiếng, “Thân là viện trưởng của bệnh viện vì phải chú ý đến mọi mặt, như vậy mới khiến cho nhân có cảm giác an toàn đối với môi trường chữa trị.”
“Hơn nữa bệnh viện Đức An còn là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Kinh Hoa này, với tình hình của anh cô bây giờ mà xuất viện thì không phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi sao?”
“Viện trưởng cũng hiểu rõ tình hình của anh trai tôi, bệnh của anh tôi chỉ có thể duy trì trạng thái, không thể có chuyển biến tốt.”
“Cho nên cứ nằm viện trước đã.” Viện trưởng Tôn kéo dài giọng nói.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cũng ngầm oán thán, nằm viện không cần tiêu tiền sao? Chi phí một ngày là 6 con số trở lên.
Vũ Tiểu Kiều suy tính mất mấy giây, khẽ hỏi, “Viện trưởng Tôn, bệnh viện lớn như bệnh viện Đức An sẽ không có tình hình khó khăn về thành tích chứ?”
“Đương nhiên là không có.”
“Phòng bệnh cao cấp, còn có thuốc nhập khẩu mà anh tôi dùng mỗi ngày, chi phí mỗi ngày là một con số không nhỏ....”
“Chính vì không thể chi trả được tiền thuốc men nên các người định từ bỏ chữa trị sao?” Giọng nói của viện trưởng Tôn trở nên khiêu khích.
“Đương nhiên không phải là từ bỏ! Sao tôi có thể từ bỏ việc chữa trị của anh trai tôi! Mà là do bệnh của anh trai tôi ở nằm ở bệnh viện với về nhà điều dưỡng đều cho một hiệu quả giống nhau. Anh ấy cũng không thích bệnh viện, vẫn luôn muốn về nhà.....”
Viện trưởng Tôn lại ngắt lời Vũ Tiểu Kiều, “Cô cứ yên tâm đi, bệnh viện cũng hiểu rõ được hoàn cảnh của các người, bắt đầu từ hôm nay bệnh viện sẽ tài trợ toàn bộ tiền thuốc men của các người.”
“Bệnh viện tài trợ sao?”
“Đúng vậy. Bây giờ cô có thể trở về rồi, không cần xuất viện nữa rồi.”
Vũ Tiểu Kiều càng không hiểu ra làm sao cả, từ khi nào bệnh viện tư nhân coi trọng đồng tiền nhất lại trở nên có chủ nghĩa nhân đạo như vậy?
Lẽ nào là Tô Nhất Hàng?
Viện trưởng Tôn thấy Vũ Tiểu Kiều rời đi, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõng, ông ta lau mồ hôi trên trán.
Cậu Thần à cậu Thần, anh thật biết cách gây khó dễ cho người khác.
Vứt cho ông ta một vấn đề nan giải như vậy!
May mà ông ta nhanh trí xử lý ổn thoả, nếu không ông ta không giữ được chức viện trưởng của bệnh viện nữa rồi.
Tịch Thần Hạn đến bệnh viện.
Anh xông vào phòng bệnh của Vũ Thanh Tùng, kéo Vũ Tiểu Kiều ra ngoài.
Cao Thuý Cầm chỉ cảm thấy trước mắt mình có một bóng người cao lớn vụt qua, người đó trông rất đẹp trai, khí thế rất doạ người, đợi bà khôi phục lại trạng thái bình thường thì Vũ Tiểu Kiều đã bị đưa đi mất rồi.
Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều xuống thẳng lầu, đến một góc không có người, anh mới đè cô vào trong góc, túm hai cánh tay mảnh mai của cô cố định lên trên đỉnh đầu cô khiến cô không cử động được.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự tức giận đang cuồn cuộn trong đáy mắt anh liền cảm thấy nghi hoặc.
Đây lại là chuyện gì vậy?
Cô cũng không đắc tội anh, cơn thịnh nộ cuồn cuộn ngút trời của anh từ đâu ra vậy?
“Anh buông tôi ra, đừng đến tìm tôi nữa.” Vũ Tiểu Kiều vùng vẫy một lúc thì không thể thoát khỏi anh.
Rõ ràng cảm nhận được bàn tay lớn của anh tăng thêm sức lực, cô đau đến nhức nhăn nhó hết cả mặt.
“Tôi sớm đã từng nói, tôi nhất định sẽ trả số tiền nợ đó cho anh....”
“Cô trả hết sạch được sao?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người.
“Vũ Tiểu Kiều, bây giờ cô muốn thoát khỏi tôi như vậy sao?” Trong giọng nói của Tịch Thần Hạn ẩn chứa một sự do dự.
Từ sau khi Vũ Thanh Tùng nhập viện, anh đã bắt đầu có thói quen khi không có việc gì thì đến bệnh viện lượn một vòng.
Tuy mỗi lần đến bệnh viện, không nhất định có thể nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, nhưng vẫn có một loại cảm giác cô ở đây và trái tim anh cũng sẽ cảm nhận được cô một cách chân thực.
Có thể lập tức lấp đầy trái tim trống rỗng của anh, rất yên tĩnh, rất thoải mái
Nếu như cô rời khỏi....
Tịch Thần Hạn có một chút không dám tưởng tượng, đó là mùi vị như thế nào, anh bắt bắt đầu cảm thấy ghét cô đơn rồi.
Nhưng sau khi cô phá vỡ tất cả mọi thứ ban đầu muốn thu người lại rời đi, sao mà có thể như vậy được?
Vào lúc này Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì, cô cảm nhận được bàn tay to lớn, lạnh lẽo
và có lực trên cổ tay mình, trái tim cô cũng hơn nổi lên ngọn sóng lăn tăn mềm mại.
Mấy hôm nay thực sự cô rất nhớ anh, cứ vào lúc mơ ban đêm và buổi trưa lại mơ đến anh. Nhưng giữa bọn họ vốn không có tương lai, chỉ có giải quyết nhanh chóng mới không tiếp tục đau khổ nữa.
“Mỗi người tự về quỹ đạo đời người vốn có của mình, sau khi hai sợi dây giao nhau trong một lần đâm vào nhau thì định sẵn là sẽ càng xa nhau, không thể trở lại ban đầu.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Bàn tay to của Tịch Thần Hạn càng dùng sức hơn, giống như bóp nát cổ tay mảnh khảnh của cô.
Cô nhịn đau, đưa đôi mắt lên yên tĩnh nhìn anh.
“Anh nói đi, tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi!”
“Tôi bảo cô làm thế nào thì cô sẽ làm như vậy sao?” Anh càng ép chặt cô vào tường hơn, sắc mặt đen kịt, khoé miệng cong lên thành nụ cười nhếch cười.
“Chỉ cần tôi có thể làm được.”