Vũ Phi Phi trợn trừng mắt nhìn Bạch Lạc Băng, “Chị Lạc Băng, câu nói này của chị có ý gì?”
“Không...không có ý gì, chị đùa với em thôi.” Bạch Lạc Băng nhanh chóng che giấu.
Bộ dạng này của cô ta khiến Vũ Phi Phi cảm thấy không an lòng, “Chị Lạc Băng, có phải chị nghe được tin gì rồi không?”
Bạch Lạc Băng uống một ngụm cà phê, chậm chãi nói.
“Chị có thể nghe được tin gì chứ! Không phải cô ta cũng sắp đính hôn sao?”
“Đúng vậy, cô ta cũng sắp đính hôn rồi! Thực sự quá tốt, con hồ ly tinh kia cuối cùng có thể dừng tay rồi.”
“Phi Phi, em nghĩ như vậy là sai rồi, con người có bản tính là đồ đê tiện, cho dù kết hôn rồi thì vẫn sẽ không an phận.” Bạch Lạc Băng lắc lắc đầu, khẽ than thở một câu.
“Trước đây chúng ta quay video dạy dỗ Vũ Tiểu Kiều bị Nhất Hàng biết được rồi, anh ấy nổi trận lôi đình với chị, còn cảnh cáo chị, nếu dám làm gì Vũ Tiểu Kiều nữa thì sẽ huỷ bỏ hôn ước với chị.”
Bạch Lạc Băng ấm ức lau khoé mắt, “Nhất Hàng lại dám nói với chị như vậy, khiến chị buồn và đau lòng quá.”
“Chị Lạc Băng, sao Nhất Hàng vẫn nhớ nhung đến Vũ Tiểu Kiều vậy? Cũng thật là! Vũ Tiểu Kiều có điểm gì tốt? Mà khiến anh ấy không buông bỏ được.” Câu nói này của Vũ Phi Phi, nào có ý là an ủi, hoàn toàn là đang đả kích Bạch Lạc Băng.
“A a.....ai nói không phải! Vũ Tiểu Kiều rốt cuộc có điểm gì tốt? Mà khiến nhiều đàn ông như vậy nhớ mãi không quên cô ta.”
Vũ Phi Phi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Bạch Lạc Băng, cô ta luôn cảm thấy trong lời nói của Bạch Lạc Băng có ý.
“Chị Lạc Băng? Có phải chị có gì muốn nói với em không?”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ muốn bảo em giúp một việc.”
“Giúp việc gì vậy?”
“Bây giờ chị thực sự không thể nào đến bệnh viện Đức An được, đó là sản nghiệp của nhà họ Tô, cũng không tiện phát sinh mâu thuẫn trực diện với Vũ Tiểu Kiều.”
“Phi Phi....” Bạch Lạc Băng nắm chặt lấy tay Vũ Phi Phi, “Vũ Tiểu Kiều không phải sợ mẹ cô ta sao? Em đi nói với mẹ cô ta rằng cô ta bị nhà trường đình chỉ học vì tác phong không đúng đắn, xem cô ta về sau còn dám đi dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi nữa không!”
Lông mày xinh đẹp của Vũ Phi Phi hơi chau lại, cô ta rút tay mình ra khỏi trong tay Bạch Lạc Băng.
“Chị Lạc Băng, thời gian bị đình chỉ học của Vũ Phi Phi cũng sắp kết thúc rồi, bây giờ đi nói với mẹ cô ta chuyện này cũng không có tác dụng gì chứ? Nhiều nhất cô ta bị mẹ mình mắng cho một trận mà thôi.”
“Vậy cũng tốt mà, ít nhất có thể hả giận!” Bạch Lạc Băng nói.
Nhưng Vũ Phi Phi lại không cho rằng như vậy, “Cô ta vì bị đồn dụ dỗ cậu Thần nên mới bị các bạn học căm ghét dẫn đến bị đình chỉ học. Em sắp đính hôn với cậu Thần rồi, bây giờ lại nhắc lại chuyện cũ, không phải là hắt nước bẩn lên người mình sao?”
“Phi Phi, tuy là lời đồn, nhưng mọi người đều đã cho rằng cô ta từng trèo lên giường của cậu Thần, em có thể nhẫn nhịn chuyện này sao?”
“Đương nhiên em không thể nhẫn nhịn!” Vũ Phi Phi gõ tay lên mặt bàn, nhưng cô ta lo lắng móng tay mới làm bị xước hỏng nên lại nhanh chóng nhấc tay lên.
“Nhưng chị Lạc Băng, đó chỉ là lời đồn, không phải sự thật! Hơn nữa trước đây, cậu Thần từng gặp Vũ Tiểu Kiều, thái độ của anh ấy đối với cô ta vô cùng lạnh nhạt, em càng tin giữa hai người bọn họ không có cái gì.”
Mặt của Vũ Phi Phi không kiềm được hơi ửng đỏ, “Ở trước mặt cô ta, cậu Thần còn.....còn ôm lấy em.”
Vũ Phi Phi vĩnh viễn cũng sẽ không quên, cảm giác tim đập nhanh lúc đó, tất cả sự nhiệt tình được thắp sáng trong khoảng khắc đó, cả đời này chỉ thắp sáng vì một mình anh.
Trong đáy mắt Bạch Lạc Băng lướt qua một tia khinh thường, cười mang ý vị sâu xa, “Phi Phi, em chắc chắn giữa hai người bọn họ không có gì chứ?”
“Chị Lạc Băng, có phải chị biết chuyện gì không?” Ánh mắt của Vũ Phi Phi trở nên căng thẳng.
“À, không có gì. Phi Phi, ý của em là em không làm chuyện này đúng không?”
“Không phải không làm, mà là độ này em bận chuyện đính hôn, thực sự không có thời gian.”
Vũ Phi Phi có thù bị Vũ Tiểu Kiều đánh cho hai cái bạt tai, mối thù này khắc cốt ghi tâm, cô ta đương nhiên hận đến mức muốn đem Vũ Tiểu Kiều hung hãn giẫm xuống dưới chân.
Nhưng trước đây cãi nhau với Vũ Tiểu Kiều đã khiến cho Dương Tuyết Như không vui, còn cảnh cáo cô ta không được làm ra những chuyện mất thể diện như vậy nữa. Trước khi cô ta và Tịch Thần Hạn đính hôn thì cô ta bắt buộc phải cẩn thận dè dặt, không thể để xảy ra bất kì sai sót nào nữa.
Đợi đến sau khi kết hôn....
Khoé miệng của Vũ Tiểu Kiều dần dần cong lên, trong đáy mắt cô ta hiện ra một tia sắc nhọn.
“Vậy được rồi! Chị cũng không thể làm khó em được. Nhưng vẫn phải chúc mừng em, đính hôn vui vẻ.” Bạch Lạc Băng có chút thất vọng, cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Chị còn có việc, bà chủ nhỏ Tịch tương lai, hôm khác chúng ta lại hẹn tiếp.”
Vũ Phi Phi nghe thấy xưng hô “bà chủ nhỏ Tịch” này thì vô cùng thích, cô ta lập tức vui đến mức mặt mày phấn khởi, vén vén cọc tóc xoăn dài, tư thế vừa cao quý vừa ưu nhã vẫy vẫy tay với Bạch Lạc Băng.
“Chị Lạc Băng nhất định phải đến tiệc đính hôn của em đấy.”
“Chỉ cần tiệc đính hôn của em diễn ra như kế hoạch thì chị nhất định sẽ đến.” Bạch Lạc Băng cười tươi như hoa, thanh toán tiền nước rồi rời khỏi quán cà phê.
Khoảnh khắc đi ra khỏi cửa thì nụ cười trên mặt Bạch Lạc Băng dần dần tắt ngấm.
Cô ta quay đầu nhìn về hướng Vũ Phi Phi đang ở trong quán cà phê, cô ta đang tràn ngập sự kiêu căng nói với nhân viên phục vụ cái gì đó, tận hượng sự phục vụ kính cẩn lễ phép của nhân viên phục vụ, một khuôn mặt chỉ tay năm ngón.
Bạch Lạc Băng cười giễu cợt một tiếng, cô ta mở điện thoại ra, bên trong điện thoại đang lưu một bức ảnh thân mật của một đôi nam nữ....
“Vũ Phi Phi, sẽ có một ngày cô ngã từ chỗ cao xuống thì cô nhất định sẽ hối hận vì những gì khoe khoang với tôi ngày hôm nay.”
Bạch Lạc Băng gọi một số điện thoại, khẽ nói với người ở đầu bên kia điện thoại, “Tôi có một tấm ảnh, có hứng thú không?”
“Được, chúng ta gặp mặt rồi nói.”
*
Vũ Tiểu Kiều dẫn anh trai xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo.
Trạng thái của Vũ Thanh Tùng hai ngày nay khá tốt, không còn ngủ li bì không tỉnh táo nữa, tâm trạng cũng ổn định rất nhiều, nhìn thấy vườn hoa có rất nhiều bướm, anh ta liền sôi nổi đi bắt bướm.
Vũ Tiểu Kiều thấy anh trai chơi vui vẻ như vậy cũng cùng anh trai bắt bướm.
“Anh ơi, anh ơi, em xem, chỗ này có một con bướm màu xanh lam.”
Chính vào lúc Vũ Tiểu Kiều định nhào lên bắt bướm thì Vũ Thanh Tùng đột nhiên ngắt một bông hoa màu hồng, nghiêm túc cài lên sau tai Vũ Tiểu Kiều, sau đó vui vẻ vỗ tay cười.
Vũ Thanh Tùng cầm điện thoại lên, “tạch tạch” hai tiếng bảo Vũ Tiểu Kiều tạo dáng chụp ảnh.
Vũ Tiểu Kiều cũng nhanh chóng phối hợp tạo dáng, sau khi nhìn thấy ảnh anh trai chụp thì cô cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“Xấu quá, anh lại chụp em xấu như vậy.”
Vũ Thanh Tùng cũng cười theo cô, còn làm mặt quỷ với Vũ Tiểu Kiều.
“Được đấy, anh cố ý chụp vậy!”
Vũ Thanh Tùng nhanh chóng chạy đi, Vũ Tiểu Kiều đuổi theo sau.
“Đứng lại, đứng lại....”
“Ôi trời, này....”
Vũ Thanh Tùng từ bụi cỏ xông ra không biết đâm trúng ai, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Vũ Thanh Tùng nhanh chóng chạy đến không ngừng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi.”
Khi nhìn rõ người bị đâm trúng dưới đất là một bà lão thì Vũ Tiểu Kiều lại hít một hơi lạnh.
Lại có thể là bà nội Tịch Thần Hạn!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!