Rốt cuộc mục đích của Tào Xuyên là gì?
Vũ Tiểu Kiều cụp hai hàng lông mi dài của cô xuống để che đi sự nghi ngờ trong đáy mắt, lẽ nào có liên quan đến thân phận là nhà thiết kế thời trang của mẹ?
“Nó có thể có mục đích gì!” Cao Thuý Cầm nhanh chóng nở nụ cười, “Nó đương nhiên vì thực sự yêu con.”
Cao Thuý Cầm lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đặt vào trong tay Vũ Tiểu Kiều, “Đây là tiền tiết kiệm của mẹ giành cho anh trai con, vẫn chưa từng đụng đến. Con và Tào Xuyên sắp đính hôn rồi, cũng sắp phải gặp mặt bố mẹ Tào Xuyên rồi, con đi mua mấy bộ quần áo nở mày nở mặt đi.”
“Đây là tiền mẹ để giành cho anh trai, con không thể động vào được. Con cũng không cần mua quần áo gì cả, như bây giờ cũng rất tốt rồi.” Vũ Tiểu Kiều từ chối nói.
Cao Thuý Cầm nhìn quần áo giản dị và đơn giản trên người Vũ Tiểu Kiều thì đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
“Tiểu Kiều, mấy năm nay, con đừng trách mẹ, cả trái tim mẹ đều đặt lên người anh trai con, mẹ đối với con vừa nghiêm khắc vừa thờ ơ. Mẹ đối với Ngô Kính....” Giọng nói của Cao Thuý Cầm ngưng lại giây lát, “Mẹ biết, mẹ đối với Ngô Kính còn tốt hơn con, nhưng tương lai Ngô Kính sẽ gả cho anh con, mẹ bắt buộc phải đối xử tốt với cô ấy.”
“Con là con gái của mẹ, mẹ...chỉ có thể thờ ơ với con.” Mắt của Cao Thuý Cầm ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
Nhắc đến Ngô Kính, Vũ Tiểu Kiều cũng trở nên trầm mặc.
Ngô Kính là đứa con gái khác mà mẹ cô đã nhận nuôi từ nhỏ, bây giờ đang đi du học ở nước ngoài, mấy năm gần đây chỉ vào kì nghỉ hè và nghỉ đông mới trở về.
Ngô Kính và anh trai cô có hôn ước từ nhỏ, mẹ cô cũng luôn hy vọng, tương lai khi Ngô Kính tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh trai cô, để anh trai cô có một cuộc sống viên mãn.
“Tiểu Kiều....con đừng trách mẹ.” Cao Thuý Cầm nói.
Vũ Tiểu Kiều, “Mẹ, sao con lại có thể trách mẹ. Mẹ là mẹ con, mẹ cho con sinh mạng, nuôi con thành người, con chưa từng oán trách mẹ.”
Vũ Tiểu Kiểu giúp mẹ cô lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt, cô khẽ nói, “Con sẽ kết hôn với Tào Xuyên! Tương lai cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh trai, con sẽ không để mẹ thất vọng.”
Cô phải khôi phục lại tất cả mọi thứ về quỹ đạo đúng đắn của nó, làm theo kế hoạch của đời người ban đầu, đem những người trong thời gian này đột nhiên xuất hiện và đột nhiên biến mất trong cuộc sống của cô xoá sạch khỏi kí ức của cô.
Những chuyện xảy ra trong thời gian này sẽ đem tất cả xem như một giấc mơ.
Cao Thuý Cầm ôm lấy con gái, “Thật là một đứa con gái ngoan biết nghe lời của mẹ!”
*
Đường Khải Hiên tan làm thay xong quần áo, nhưng cứ quanh quẩn ở hành lang ngoài phòng bệnh, lần lữa mãi không chịu rời đi.
Anh ta rất muốn đến phòng bệnh của Vũ Thanh Tùng nhìn một cái, bản thân là bác sĩ chữa trị chính của Vũ Thanh Tùng, quan tâm tình hình của bệnh nhân thực sự là một lý do chính đáng.
Tuy anh ta đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhưng lại không có sức lực để đẩy cánh cửa kia ra.
Anh ta có một chút không dám nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, trong mắt cô hình như có sức hấp dẫn, mỗi lần nhìn cô đều khiến trong lòng anh nảy sinh một mùi vị khác thường.
Khi anh ta đang do dự không quyết định thì điện thoại đột nhiên kêu lên.
Là một tin nhắn.
Có hai chữ vừa bá đạo vừa lạnh lùng, đột nhiên hiện lên trên màn hình điện thoại của anh ta.
“Chỗ cũ.”
Đường Khải Hiên cất điện thoại đi, anh ta tháo kính trên mặt xuống, khẽ thở dài một tiếng.
“Vừa hay, mình cũng muốn gặp cậu.”
Nhà hàng Mirosi.
Vẫn là phòng bao đó, vẫn là mấy món đó, nhưng trên bàn đã bày sẵn mấy chai rượu vang.
Tịch Thần Hạn giống như một vị chúa tể cao thượng, ngồi trên trên ghế sofa bằng da, sắc mặt u ám, ánh mắt đen kịt.
Đường Khải Hiên nhìn ra, một vị thần tôn quý như Tịch Thần Hạn hạ lệnh trừng phạt thì anh ta không thể xem nhẹ, anh ta ngồi xuống phía đối diện Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn đem một chai rượu vứt trước mặt anh ta.
Đường Cảnh Hạo thờ ơ hơi liếc một cái, tưởng rằng anh ta sẽ sợ mấy chai rượu vang kia sao? Cũng quá xem thường anh ta rồi!
Đường Khải Hiên vặn nắp chai, đưa thẳng chai lên uống, sau khi ừng ực uống vài ngụm lớn thì anh ta đem chai rượu vốn được bưng nên tao nhã thưởng thức một ngụm uống hết sạch.
Đường Khải Hiên dùng sức vứt chai rượu lên bàn, đôi mắt hơi ngà ngà say, anh ta không sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn lại đem một chai rượu khác vứt trước mặt anh ta.
Đường Khải Hiên vẫn như cũ, tiếp tục uống hết một chai.
Sau khi uống hai chai rượu, cuối cùng Đường Khải Hiên cũng bị say, anh ta tức giận thét lên.
“Cậu có ý gì vậy?”
Ánh mắt Tịch Thần Hạn lạnh lùng, “Cậu có ý gì vậy?”
Đường Khải Hiên, “Mình thấy cậu rất có ý!!!”
Tịch Thần Hạn, “Mình thấy cậu cũng rất có ý!!!”
Đông Thanh đứng ở ngoài cửa, nghe đối thoại trong phòng bao, khiến anh ta toát mồ hôi không hiểu gì cả.
Hai người bọn họ đang nói gì vậy?
Ý gì vậy?
Đông Thanh đang cảm thấy khó hiểu thì đột nhiên nghe thấy trong phòng bao truyền đến tiếng hét tức giận của Tịch Thần Hạn.
“Cậu biết, đó là người phụ nữ của mình!!!”
“Đó là người phụ nữ của mình!!!”
Tịch Thần Hạn khẽ quát lên.
“Người phụ nữ của cậu? Ai vậy? Sao mình không biết?” Khuôn mặt Đường Khải Hiên trở nên ngỡ ngàng, khiến Tịch Thần Hạn tức giận đến mức sắc mặt càng trở nên xám xịt hơn.
“Đừng giả vờ hồ đồ với mình! Cậu biết mình đang nói ai!”
Đường Khải Hiên tỏ ra không biết nhún nhún vai, “Mình không biết!”
Tịch Thần Hạn đột nhiên đứng dậy túm lấy cổ áo của Đường Khải Hiên đang ngồi cách anh một cái bàn.
Đường Khải Hiên cũng tức giận, tại sao hết người này lại đến người khác đều túm cổ áo anh ta!
Còn chê anh ta hai ngày nay còn chưa đủ đen đủi sao? Đầu tiên bị Vũ Phi Phi mắng, sau đó bị Cung Cảnh Hạo cảnh cáo, sau đó lại bị Vũ Tiểu Kiều công kích bằng lời nói, bây giờ ngay cả bạn thân nhất của anh ta cũng dùng cách này để tiếp đãi anh ta.
“Vũ Phi Phi? Vợ chưa cưới đó của cậu sao? Haha....” Đường Khải Hiên mỉa mai, “Mắt nhìn của người nhà cậu thật tốt, đột nhiên lại trúng thưởng rồi, chọn vợ chưa cưới tốt như vậy!”
Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn dùng sức từng chút một, ánh mắt anh càng trở nên u ám đáng sợ hơn.
“Đường Khải Hiên, cậu vẫn đang giả vờ hồ đồ với mình!”
“Mình giả vờ hồ đồ gì vậy? Mình thực sự không biết! Không biết gì hết! “ Đường Khải Hiên mơ mơ màng màng lắc đầu.
Bây giờ anh ta say thật rồi, nếu anh ta tỉnh thì sớm đã bị ánh mắt như đang có thể ăn thịt người của Tịch Thần Hạn doạ cho gần chết.
Tịch Thần Hạn thực sự muốn đấm cho Đường Khải Hiên một cái, đánh cho Đường Khải Hiên trở nên thê thảm.
Thân là bạn thân nhất của anh mà lại hết lần này đến lần khác xuất hiện bên cạnh Vũ Tiểu Kiều! Tuy anh cũng biết không phải như anh nghĩ, nhưng nếu không phải Vũ Phi Phi nói như vậy thì anh cũng không thể không kiểm soát được cơn tức giận như vậy.
“Nói! Hai người rốt cuộc có quan hệ gì! Tại sao cậu lại đón cô ta tan làm!” Cuối cùng Tịch Thần Hạn đã đem sự tức giận chất chứa trong lòng tuôn hết ra.
Đường Khải Hiên bật cười hai tiếng, “Vợ chưa cưới của cậu không phải Vũ Phi Phi sao? Cậu quan tâm mình đón ai làm gì!”
“Đường Khải Hiên!!!”
“Tịch Thần Hạn !!!” Đường Khải Hiên cũng hét lên một tiếng, “Mình bây giờ thực sự không hiểu được cậu!!! Sao nào? Cậu còn muốn ăn cả chị lẫn em sao?”
“Mình muốn ăn ai, không đến lượt cậu có ý kiến!” Tịch Thần Hạn tức giận nói.