Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Ông cụ Đường trốn ở bên ngoài phòng làm việc, nhìn vào phía trong phòng làm việc, thông qua khe hở nhỏ trên cánh cửa.

Ông ấy nhìn thấy Lương Thục Mẫn đang vội vội vàng vàng hết lục tung cả giá sách lên, lại kéo ra đẩy vào mấy ngăn kéo.

Cuối cùng, Lương Thục Mẫn cũng tìm được con dấu của nhà họ Đường ở trong một ngăn kéo phía dưới cùng, sau đó ấn xuống một con dấu đỏ thẫm trên một nhà họ Tôy màu trắng.

Ông cụ Đường nheo nheo đôi mắt đục ngầu, suy nghĩ trong lòng rất phức tạp.

Lương Thục Mẫn lén lút tìm con dấu của nhà họ Đường để làm gì?

Ông cụ Đường không nói tiếng nào, lặng lẽ quay người rời đi.

...

Hàn Hủy đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc của Đường Khải Hiên, do dự thật lâu, nắm chặt tập tài liệu trong tay, cuối cũng vẫn lấy hết can đảm ra gõ cửa tiến vào.

Đường Khải Hiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, cầm điện thoại di động mà ngẩn ngơ, giống như đang nhắn tin. lại giống như có ngàn lời muốn nói mà không làm sao mở miệng được.

Hàn Hủy cầm tập tài liệu, đứng trước bàn làm việc, đối diện với Đường Khải Hiên.

Cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng như băng trước mặt với đôi mắt dịu dàng uyển chuyển, đầy vẻ quyến rũ.

"Cậu Đường, tôi có một số vấn đề liên quan đến công việc mà không hiểu lắm, muốn xin ý kiến của anh một chút."

"Ra ngoài." Đường Khải Hiên nói với giọng lạnh lùng.

Sắc mặt Hàn Hủy có phần xấu hổ lúng túng, lập tức lại cố ép mình nở một nụ cười càng thêm quyến rũ cuốn hút hơn cả lúc nãy, đi đến trước bàn làm việc của anh ta, cúi người đặt tập tài liệu trong tay xuống trước mặt anh ta.

"Cậu Đường, anh giúp tôi xem qua một chút được không, người ta đã chờ ở bên ngoài cả một ngày hôm nay rồi, phát hiện phòng quan hệ xã hội rất không biết cách làm việc, lại còn đưa quảng cáo như thế này về cho tôi nhận."

"Tôi là ngôi sao do một tay anh nâng đỡ cất nhắc lên, vậy mà bọn họ lại làm như thế này, có khác gì vả thẳng vào mặt cậu Đường đâu."

"Tôi cũng đã đến đề cập chuyện này với tổng giám đốc, nhưng cô ấy nói đây đã là kết quả thảo luận nghiên cứu của công ty rồi, tôi không còn cách nào khác, cho nên mới tới đây xin ý kiến của anh, quảng cáo thế này, tôi có thể nhận không?"

Từ sau khi mọi người biết được chuyện Đường Khải Hiên kết hôn, công việc của Hàn Hủy cũng trở nên không còn dễ dàng gì so với trước đây nữa, rất nhiều người biết cô ta đã mất đi Đường Khải Hiên - một quả núi dựa to lớn, cho nên ai nấy đều tranh thủ chèn ép cô ta trên rất nhiều việc.

Đây chính là cái mà người ta hay nói, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Một khi sa cơ lỡ bước, ai đi ngang qua cũng tranh thủ giẫm cho một cái.

Hàn Hủy quyết không để cho con đường tương lai của mình đi vào ngõ cụt như thế, cho nên nhất định phải nghĩ cách lật lại kèo này.

Đường Khải Hiên đặt xuống bàn tập tài liệu đang cầm trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hủy.

Trong tầm mắt anh ta chỉ thấy cổ áo của cô ta trễ xuống rất sâu, lộ ra một vùng phong cảnh rộng lớn có lồi có lõm vô cùng sống động, trên môi cô ta bôi son màu đỏ chót quyến rũ xinh đẹp mà ướt át, trong đôi mắt đẹp chỉ thấy ý cười mập mờ.

Đáy mắt Đường Khải Hiên đã xuất hiện vẻ chán ghét, trên môi lại treo lên nụ cười giễu cợt.

"Xem ra, chị không cần tham khảo cũng đã tự thấu hiểu hết được tinh hoa trong hạng mục quảng cáo này rồi, đâu cần phải xin ý kiến của tôi làm gì nữa."

Vẻ mặt của Hàn Hủy như khựng lại trong chớp mắt, lập tức hờn dỗi hừ một tiếng, ra vẻ thẹn thùng: "Cậu Đường, anh thật là biết cách chòng ghẹo người ta quá, người ta thực sự không muốn nhận loại quảng cáo như thế này mà."

"Sao tôi có thể nhận loại quảng cáo về đồ dùng chăm sóc sức khoẻ theo kiểu bày ra lồ lộ như này được chứ, anh nghĩ cách giúp tôi được không, hễ mà tôi nhận quảng cáo thế này, hình tượng của tôi sẽ bị phá nát đấy.

Quảng cáo mà Hàn Hủy không muốn nhận, là quảng cáo của một công ty đồ dùng chăm sóc sức khoẻ, có nội dung rất bùng nổ.

Cho dù tiền quảng cáo rất cao, nhưng rất nhiều ngôi sao vì bảo vệ hình tượng của mình, cũng đều không dám nhận loại quảng cáo như vậy.

Hiện tại tiếng tăm của Hàn Hủy trong nháy mắt đã xuống dốc không phanh, trong công ty liền đẩy loại quảng cáo nhét cho ai cũng không được này vào tay cô ta.

Hàn Hủy đương nhiên không chấp nhận số phận của mình.

Cô ta lấy hết can đảm, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Đường Khải Hiên.

Đang khi cô ta muốn phát huy lợi thế quyến rũ của mình, Đường Khải Hiên liền cầm lấy tập tài liệu trên bàn quăng xuống đất, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

"Ra ngoài!"

Hàn Hủy đối mặt với ánh mắt u ám của anh ta, sống lưng liền cứng đờ, cả người giống như bị đóng băng ngay tại chỗ, không làm cách nào mà bước tới được nữa.

Hàn Hủy chật vật giật giật khóe miệng, hậm hực cúi người đưa tay nhặt lên tập tài liệu kia, lại không cẩn thận đụng rơi mất hai tập tài liệu khác.

Hàn Hủy vội vàng khom lưng xuống nhặt, lại bị Đường Khải Hiên nhanh hơn một chút, nhặt lên lại bỏ vào trong ngăn kéo.

Ánh mắt của Hàn Hủy liếc qua tập tài liệu kia, có hai cái tên An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng.

"Ra ngoài, về sau nếu như lại có chuyện báo cáo vượt cấp như thế này nữa, thì tự động trình đơn từ chức lên cho tôi."

"Phòng làm việc của tôi, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào."

Trong lòng Hàn Hủy rất căng thẳng, sốt ruột, vội vàng cúi đầu xuống.

"Là... Là do tôi đi quá giới hạn."

Thì ra, cô ta đã trở thành "ai" xa lạ nào đó rồi.

Cảm giác lên voi xuống chó này, khiến người ta tuyệt vọng như được yêu thương rồi ruồng bỏ không thương tiếc vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cảm thấy hẳn là do mình quá nóng lòng, cô ta hẳn phải nên làm theo kiểu chất lượng, kaos lại trái tim của Đường Khải Hiên từng chút từng chút một mới được.

Cô ta vừa đi ra ngoài vừa nghĩ.

Đường Khải Hiên điều tra An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng làm cái gì? Chẳng lẽ giữa An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng có vấn đề gì đó?

Hàn Hủy giấu nghi ngờ trong lòng, yên lặng đi ra khỏi phòng làm việc...

Nhân viên công tác ở ngoài cửa, thấy Hàn Hủy mang gương mặt xám xịt đi ra từ văn phòng Tổng giám đốc, không khỏi cười nhạo một tiếng.

"Giày cao gót cao như vậy, váy thì ngắn như vậy, lại còn giơ cả cặp chân dài kia ra... Đừng nói cô ta thực sự cho rằng nơi này là quán karaoke đèn mờ đấy nhé?"

"A! Chúng ta tổng giám đốc đã có vợ rồi, làm sao còn để ý đến loại con hát như cô ta nữa."

Hàn Hủy nhẫn nhịn khuất nhục, kìm lại nước mắt, nắm chặt nắm đấm, cố gắng ngẩng cao đầu, bước vội vã mà rời khỏi đó...

Đường Khải Hiên ngồi ở trong phòng làm việc, buồn bực không thể nào tập trung được.

Anh ta điều tra An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng một lượt rồi, mà cũng không phát hiện ra giữa An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng có điều gì không ổn.

"Chẳng lẽ giữa bọn họ, rất trong sạch sao?"

Đường Khải Hiên vẫn cảm thấy, có thứ gì đó cứ chặn lại ở ngang ngực, không lên được cũng không xuống được, rất khó chịu.

Lúc này, điện thoại di động của anh ta đổ chuông.

Là điện thoại An Tử Dụ gọi tới.

Chẳng lẽ bởi vì đã trễ như vậy rồi mà anh ta còn chưa trở vền, nên cô ấy mới gọi điện thoại nhắc anh ta về nhà?

Trong lòng Đường Khải Hiên khấp khởi vui mừng, đang muốn bắt máy, vậy mà An Tử Dụ lại tắt máy.

Đường Khải Hiên nhìn giao diện cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại, hơi cau mày.

Người phụ nữ này đang làm cái gì vậy?

Chẳng lẽ không cẩn thận bị kẹp máy?

Nhưng vì sao lại phát hiện ra mà cúp máy nhanh như vậy được?

Anh ta phiền muộn vứt điện thoại xuống, lập tức lại cầm nó lên.

Vốn định gọi điện thoại cho An Tử Dụ, hỏi cô ấy rốt cuộc có chuyện gì, suy nghĩ một hồi vẫn đành thôi.

Anh ta cầm áo khoác của mình lên, vội vàng đi ra khỏi văn phòng, rời khỏi tòa nhà giải trí Đường thị, lên xe, lái thẳng về nhà...

Sau khi Đường Khải Hiên về nhà, liền đi thẳng lên lầu.

An Tử Dụ nghe thấy tiếng mở cửa, liền vội vàng đắp kín chăn lại, xoay người sang chỗ khác, giả vờ như mình ngủ rồi.

Đường Khải Hiên thấy An Tử Dụ không để ý tới mình, thì rất tức giận, cởi quần áo và đặt đồ đạc đều gây ra tiếng động rất lớn.

An Tử Dụ biết, anh ta đang tỏ vẻ hờn giận cô ấy, cho nên vẫn quật cường như cũ, tiếp tục giả vờ ngủ.

Đường Khải Hiên thấy cô ấy cố chấp bướng bỉnh như vậy, càng thêm tức giận, cố ý nói thật to lên với cô.

"Không phải cô muốn biết, ý nghĩ của một dãy số kia là gì sao?"

An Tử Dụ chậm rãi mở mắt, đờ đẫn gật gật đầu, ánh mắt gần như trống rỗng mà nhìn chằm chằm về phía trước.

Cô ấy quả thật rất muốn biết dãy số kia có ý nghĩa gì, thế nhưng rất phản cảm ở chỗ, cuộc hôn nhân này vừa mới bắt đầu đã có vô số chuyện rắc rối ập tới không ngừng.

Bởi thế cô ấy có phần hoang mang về tương lai sau này của hai người.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!