Đường Khải Hiên ra khỏi văn phòng bệnh viện, khi anh ta trở lại phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều thì Tịch Thần Hạn cũng đã đến.
Tịch Thần Hạn đứng ở bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt anh âm u nhìn Vũ Tiểu Kiều đang nằm ngủ say sưa trên giường bệnh.
Anh không đi vào quấy rầy Vũ Tiểu Kiều nghỉ ngơi, chắc mấy ngày nay cô gái nhỏ đã mệt muốn chết rồi.
Đường Khải Hiên đi tới, liếc Tịch Thần Hạn một cái.
“Sao lại không đi vào? Vợ của cậu vẫn luôn lo lắng cho cậu đấy.”
“Cậu không lo lắng cho tôi à?” Tịch Thần Hạn đảo mắt, liếc Đường Khải Hiên một cái.
“Lời này của cậu sao lại giống như đang thổ lộ với tôi thế? Tôi đã có người mình thích rồi, không thể đồng ý cậu đâu.”
“…”
Đường Khải Hiên đứng cạnh Tịch Thần Hạn, cùng đứng sóng vai với anh, chiều cao của hai người cũng không chênh lệch là bao, đứng ở đó lập tức trở thành phong cảnh đẹp nhất.
Không biết đã có bao nhiêu bác sĩ y tá lặng lẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt hâm mộ.
“Cậu nghĩ thoáng được là tốt rồi, còn có thể nói đùa với tôi, nói một chút đi, gần đây cậu thế nào?” Tịch Thần Hạn hỏi.
"Cái gì thế nào?"
“Đừng giả bộ không biết với tôi, tôi biết hết rồi.”
Đường Khải Hiên biết anh đang nhắc đến mẹ của anh ta, Lương Thục Mẫn, anh ta suy nghĩ một chút rồi nhẹ nói: “Mặc kệ bà ấy muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ không đồng ý, cho dù biết rõ làm thế là sai thì tôi vẫn sẽ đối nghịch với bà ấy.”
“Những chuyện kia của nhà cậu cũng rất bực mình, nhưng năm đó chú cưng chiều dì như vậy, sau khi chú qua đời, dì ấy lại bỏ cậu ra nước ngoài, vẫn luôn mặc kệ không hỏi không quan tâm đến cậu. Bây giờ bỗng nhiên lại quay về, không biết trở về là có mục đích gì.”
“Nhưng dù sao dì ấy cũng là mẹ ruột của cậu, nếu dì ấy đã có ý lấy lòng thì cậu vẫn nên cho dì ấy một cơ hội đi.”
Đường Khải Hiên biết Tịch Thần Hạn chỉ muốn tốt cho anh, nhưng anh vẫn không có cách nào hòa nhã với Lương Thục Mẫn.
“Có một số việc cả đời tôi cũng không thể quên được, cũng không thể tha thứ.”
“Tôi biết cậu có lý do của riêng mình, nhưng dù sao chuyện kia cũng đã qua rồi.”
Đường Khải Hiên nhìn về phía Tịch Thần Hạn: “Cậu cũng có thể tha thứ cho mẹ cậu sao? Chỉ sợ là cũng không thể đi.”
Giọng của Đường Khải Hiên mang theo một chút tính công kích: “Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.”
Đường Khải Hiên bỏ Tịch Thần Hạn lại, một mình rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ tâm trạng của anh ta đang rất loạn, cần tìm một chỗ an tĩnh để trong lòng bình tĩnh lại.
…
Vũ Tiểu Kiều tỉnh lại, phát hiện Tịch Thần Hạn đã ở bên người, tranh thủ thời gian hỏi anh: “Anh về rồi, công ty thế nào…”
“Anh rất khỏe, tất cả đều tốt rồi, em ngủ tiếp đi.” Tịch Thần Hạn đè cô xuống giường, không cho cô đứng dậy.
Vũ Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt to, lại hỏi: “Anh gặp anh trai của em chưa? Em không thể xuống giường nên không thể qua thăm anh trai.”
“Anh đã qua xem anh ấy rồi, anh ấy rất tốt, mặc dù bây giờ vẫn còn đang hôn mê, nhưng bác sĩ nói không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng.”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trái tim vẫn treo cao của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng hạ xuống được.
Lúc này có một giọng nói từ cửa truyền đến, từ xa mà đến gần.
“Thật ra cũng không phải nói không nghiêm trọng, cho dù thân thể có thể khôi phục lại như cũ, cũng cần một đoạn thời gian rất dài, một quá trình khôi phục rất dài.”
“Bây giờ anh trai vẫn hôn mê bất tỉnh, cho nên nói bây giờ không nghiêm trọng thì đúng là đang lừa người.”
Người nói chuyện chính là Vũ Phi Phi.
"Cái gì?!" Vũ Tiểu Kiều lo lắng, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Tịch Thần Hạn không vui nhíu mày, đang muốn nổi giận thì lại nghe tiếng cười mềm nhũn của Vĩ Phi Phi.
“Chị à, mặc dù anh Thần nói dối là muốn tốt cho chị, để trong lòng chị dễ chịu, nhưng em cảm thấy vẫn nên nói thật cho chị biết.”
“Anh trai bây giờ có thể giữ được cái mạng đã là vô cùng may mắn rồi, chị nhất định phải nghĩ thoáng ra.”
Tịch Thần Hạn rất muốn đuổi Vũ Phi Phi ra ngoài, nhưng lời của Vũ Phi Phi nói không sai.
Sớm muộn gì Vũ Tiểu Kiều cũng biết được sự thật, nếu dùng lời nói dối để che đậy, cho cô hi vọng, thì khi cô biết được sự thật Vũ Thanh Tùng có thể không tỉnh lại được, sẽ nhận đả kích nghiêm trọng hơn.
Không bằng bây giờ đối mặt với hiện thực, có lẽ sẽ càng tốt hơn.
“Bây giờ chị nên nghĩ thoáng ra, ít nhất thì chị cũng đã kết hôn với Thần, tình cảm cũng lắng xuống, nhưng dù sao cũng không giống em, cho dù xuất hiện ở đâu cũng là đối tượng bị công kích.”
Vũ Phi Phi vừa nói vừa nhìn Tịch Thần Hạn một chút.
Cô ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn, trong lòng rất thương tâm, nhưng nụ cười trên môi vẫn rất tươi tắn.
“Chị thật sự may mắn hạnh phúc hơn em nhiều lắm.” Vũ Phi Phi không ngừng nói bằng giọng hâm mộ.
Tịch Thần Hạn trầm mặc mấy giây, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn Vũ Phi Phi.
"Còn không mau đi ra đi, không nên ở chỗ này quấy rầy Tiểu Kiều nghỉ ngơi."
Nụ cười trên môi Vũ Phi Phi rốt cuộc cũng không trụ được nữa, nhưng cô ta vẫn cố gắng cười nói.
“Em chỉ sang bên này xem chị gái một chút thôi, em đi trước, chị nhất định phải giữ gìn thân thể đấy.”
Vũ Phi Phi kéo cửa ra ngoài, trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Vũ Tiểu Kiều không vui, đột nhiên cảm thấy thật ngột ngạt.
"Tiểu Kiều, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho cô ta tổn thương em một lần nào nữa." Tịch Thần Hạn nói.
“Được rồi, chờ em xuất viện, chỉ cần không thấy cô ta là được! Em không muốn mẹ phải đau lòng, mẹ rất thương cô ta.”
Tịch Thần Hạn biết trong lòng Vũ Tiểu Kiều đố kỵ, đành phải không nói thêm gì nữa, lại lặng lẽ phân phó Đông Thanh nhìn chằm chằm Vũ Phi Phi, bảo vệ Vũ Tiểu Kiều thật tốt.
Sau khi Tịch Thần Hạn ra khỏi phòng bệnh Vũ Tiểu Kiều, anh lập tức đi qua phòng bệnh mà bà cụ Tịch đang nằm.
Bà cụ Tịch vẫn đang ngủ say, khuôn mặt mệt mỏi lại an tĩnh vô cùng.
Trong phòng bệnh, Tịch Mộ Quyên và Cung Thế Cẩn đã trở về, chỉ còn lại hai người hầu ở đây chăm sóc.
Cổ phần trong tay bà lão, phần lớn đã rời vào tay Tịch Thần Hạn, chỉ có một phần nhỏ cho Dương Tuyết Như.
Cho dù Dương Tuyết Như không đồng ý, nhưng bên trong di chúc bà lập nhiều năm trước đã có hiệu lực của pháp luật, không cho phép Dương Tuyết Như đồng ý.
Dương Tuyết Như không biết bà cụ đã sớm lưu tâm để ý, ở trên ban giám đốc tức giận đến xanh mặt.
Tịch Thần Hạn lại trình lên ban giám đốc chứng cứ chứng minh bà cụ đã trở nên hồ đồ, bây giờ tinh thần của bà cụ đã không còn ổn định, như thế càng thêm khẳng định, nhiều năm trước khi bà cụ lập di chúc vẫn còn tỉnh táo, như thế lại càng có hiệu lực của pháp luật.
Dương Tuyết như không nghĩ tới Tịch Thần Hạn vậy mà lưu lại bằng chứng, trách không được anh vẫn luôn không sợ hãi.
Tất cả mọi người thấy chuyện cổ phần đã kết thúc hoàn toàn, phòng bệnh của bà cụ cũng trở nên trống trải.
Lúc này, điện thoại di động của Tịch Thần Hạn vang lên, người gọi tới chính là Dương Tuyết Như.
“Tịch Thần Hạn, mày thậm chí không thèm để ý đến an nguy của mẹ ruột mày sao?” Trong giọng nói của Dương Tuyết Như có chút run rẩy.
“Nếu như bà cảm thấy bà có thể thực hiện lời nói của mình, thì có thể đi làm.”
Tịch Thần Hạn bình tĩnh nói, không hề có chút sợ hãi nào.
Dương Tuyết Như hít mạnh một hơi khí lạnh.
Chẳng lẽ Tịch Thần Hạn đã sớm chuẩn bị tất cả?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!