Ngay lúc Vũ Tiểu Kiều sắp bị xe tông, Tô Nhất Hàng đột nhiên chạy đến ôm lấy Vũ Tiểu Kiều.
“A...”
Tô Nhất Hàng ôm lấy Vũ Tiểu Kiều rồi lăn qua một bên, khuỷu tay nặng nề chống ở trên mặt đất phát ra âm thanh “răng rắc” giòn tan.
Đau đớn khiến Tô Nhất Hàng rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh liên tục toát ra.
“Nhất Hàng...”
“Tiểu Kiều, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” Tô Nhất Hàng phớt lờ cơn đau của mình mà khẩn trương nhìn Tiều Kiểu đang được bảo vệ cực tốt trong vòng tay.
Chiếc xe màu đen lớn lối phóng nhanh qua rồi đi thật xa.
Tô Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe kỳ lạ không có biển số đó, khóe mắt lóe lên tia u ám.
Vụ tai nạn xe này sợ là không có đơn giản như vậy.
Nhưng vẫn may là Tiểu Kiều không bị thương, chỉ có hơi bị trẹo mắt cá chân một chút.
Các nhân viên bảo vệ của bệnh viện chạy đến và hộ tống Tiều Kiều cùng Tô Nhất Hàng trở lại bệnh viện để điều trị vết thương.
Vũ Phi Phi đang đứng ở một chỗ khuất cách đó không xa, thấy Vũ Tiểu Kiều đã thoát được một mạng, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Mạng lớn lắm!”
Vũ Phi Phi vội vàng gọi điện cho Hồ Đức Vinh quát mắng: “Có tí chuyện này mà cũng không làm được, đừng mong lấy được một xu từ chỗ tôi nữa!”
“Cô Vũ đừng nóng giận, chúng ta vẫn còn có lần sau.” Hồ Đức Vinh không vội mà bày ra vẻ mặt như trúng vé số.
“Lần này chẳng qua là ông trời không toại lòng người, giữa đường bỗng nhiên xuất hiện một tên cản đường, tôi tin rằng lần sau nhất định sẽ thành công.”
...
Tô Nhất Hàng không dám để Vũ Tiểu Kiều thấy được vết thương của mình mà vẫn luôn chịu đựng và đưa Vũ Tiểu Kiều đến phòng điều trị trước để xử lí mắt cá chân bị trật.
Sau đó Tô Nhất Hàng lại vội vàng sắp xếp bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Vũ Tiểu Kiều.
“Nhất Hàng, anh không cần căng thẳng quá, em thực sự không sao.”
“Không được, hiện tại em đang mang thai, nhất định phải kiểm tra, kiểm tra xong nói không sao anh mới yên tâm.”
Tô Quý Ninh nghe tin Vũ Tiểu Kiều suýt bị đụng xe thì bị dọa cho linh hồn gần như bay khỏi xác, vội vàng chạy đến phòng điều trị.
“Tiều Kiều, cô sao rồi? Có chuyện gì không?”
Hiện tại Vũ Tiểu Kiều thực sự không dám đối mặt với Tô Quý Ninh, vội vàng nói mình không sao, ngồi trên xe lăn cùng với một ý ta đi làm kiểm tra.
Tô Quý Ninh vội vàng đi theo và ở lại bên ngoài phòng kiểm tra.
Tô Quý Ninh thấy sắc mặt của Tô Nhất Hàng không được tốt, lo lắng hỏi: “Nhất Hàng, con sao vậy? Sao lại ra nhiều mồ hôi như thế?”
Tô Nhất Hàng cố gắng cười: “Con không sao, chỉ là không thoải mái một chút.”
“Có phải là bị cảm rồi không? Con phải chăm sóc tốt bản thân, con đã là người lớn rồi.”
“Vâng, được.”
Vũ Tiểu Kiều kiểm tra xong, vẫn may là không có chuyện gì nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói với cô nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày.
Vũ Tiểu Kiều được đưa đến phòng bệnh.
Cô nằm ngang ở trên giường bệnh, nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của Tô Quý Ninh ở trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó giải thích được.
Loại cảm giác này đối với Tôn Hồng thì không có nhưng đối với Tô Quý Ninh thì lại có, đây chính là máu mủ tình thân sao?
Tịch Thần Hạn vội vàng chạy đến, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều không sao mới thở phào một hơi.
Anh không tin, sao lại có thể trùng hợp đến thế. Suýt chút nữa thì Vũ Tiểu Kiểu bị xe đụng, anh nhanh chóng để Đông Thanh đi điều tra.
Tuy nhiên xe của đối phương vốn không có biển số, sau đó còn chọn điểm mù để tẩu thoát nên hoàn toàn không có cách nào kiểm tra được.
“Vẫn may không sao.” Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Vũ Tiểu Kiều rồi ôm cô vào lòng.
“Ở đây nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Anh sẽ không để cho vợ và con anh lại xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa. Nếu có kẻ cố tình mưu hại cô thì hãy chờ cảnh sống không bằng chết đi.
Tịch Thần Hạn âm thầm thề trong lòng.
An Tử Dụ biết được chuyện của Vũ Tiểu Kiểu nên rất lo lắng cho Vũ Tiểu Kiều, muốn đến bệnh viện thăm nhưng lại bị Đường Khải Hiên uy hiếp.
“Chỉ cần em cùng anh diễn tốt một vở kịch thì anh sẽ thả cho em được tự do.”
An Tử Dụ đã bị Đường Khải Hiên nhốt ở trong phòng mấy ngày rồi, mọi liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt.
“Cùng với anh diễn kịch gì?”
Cuối cùng cũng có cơ hội được ra ngoài, An Tử Dụ hào hứng và sẵn sàng đồng ý với Đường Khải Hiên cho dù là điều kiện như thế nào đi nữa.
An Tử Dụ theo Đường Khải Hiên ra khỏi phòng, hóa ra Lương Thục Mẫn đã đến rồi.
Bà ấy ngồi ở trong phòng khách thưởng thức trà thơm, trông vô cùng đoan trang và quý phái. Nhưng khóe mắt bén nhọn liền có thể nhìn ra được là rất khó phục vụ.
Lương Thục Mẫn mở miệng nói rất nhiều, đều là đang hỏi An Tử Dụ.
Bà ấy hỏi An Tử Dụ vì sao lại kết hôn với Đường Khải Hiên, chưa tổ chức hôn lễ mà đã ở cùng với nhau như vậy không phù hợp quy củ.
Đường Khải Hiên lại rất biết trả lời: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Năm đó bố với mẹ ở với nhau không phải cũng chưa kết hôn sao? Sau này xương cốt của bốcòn chưa hết lạnh mẹ đã cùng với một người đàn ông khác đi ra ngước ngoài...”
“Đủ rồi!”
Lương Thục Mẫn rất kiêng kỵ chủ đề này, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm An Tử Dụ: “Tôi đang nói chuyện với cô mà cô một tiếng cũng không nói là có ý gì?”
“Lời nào cũng phải để Khải Hiên nói hay sao? Cô có bệnh tình gì không tiện nói ra hay gì?”
Lương Thục Mẫn muốn xé bỏ lớp ngụy trang của An Tử Dụ để Đường Khải Hiên nhìn thấy người phụ nữ này đạo đức giả đến mức nào.
Trong lòng An Tử Dụ cười khẩy.
Bệnh không tiện nói ra?
Haha, nói còn có ẩn ý, ý tứ không phải đang nói cô giống như một người câm sao?
“Bà Đường, hai người ở bên nhau thậm chí là kết hôn thì thực sự phải quan tâm đến môn đăng hộ đối. Nhưng với địa vị của Khải Hiên chắc có thể lựa chọn tình yêu chứ không phải chỉ là lợi ích hôn nhân.”
“Anh ấy đã không cần hôn nhân để củng cố địa vị của mình nữa.”
An Tử Dụ nói xong, khẽ liếc nhìn Đường Khải Hiên một cái, nhìn thấy khóe miệng anh ấy nhếch lên trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Xem ra Đường Khải Hiên rất hài lòng với những lời cô ấy nói.
Lương Thục Mẫn kinh ngạc nhìn An Tử Dụ, có chút không ngờ rằng cô gái yếu ớt này lại có thể nói ra những lời sắc bén như vậy.
Không chỉ nâng cao thân phận của Đường Khải Hiên mà còn cho thấy được bọn họ bên nhau là bởi vì tình yêu.
Mà nghe ý tứ của cô ta còn thấy được là Khải Hiên có tình cảm với cô ấy nhiều hơn.
Người phụ nữ này dường như cũng không đơn giản.
Khóe miệng Đường Khải Hiên cong lên, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. Đây mới là bộ dạng mà người phụ nữ của anh ta nên có.
Lương Thục Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Nếu như tôi không nhớ nhầm thì cô An là người phụ nữ mà nhà họ Thẩm không cần nữa. Trục trặc trong hôn nhân nhưng lại nói về tình yêu, thật sự làm cho người ta không cách nào tin được lời nói của cô có mấy phần là thật mấy phần là giả.”
An Tử Dụ cười lạnh trong lòng.
Cô sớm đã đoán được Lương Thục Mẫn sẽ dùng chuyện này để nói, trong lòng không khỏi gượng cười.
Vốn cho rằng ly hôn chẳng qua là chuyện bình thường trong xã hội hiện tại nhưng suy cho cùng thì nó vẫn lại bị người khác khinh miệt.
Mẹ chồng nửa đường xuất hiện xông tới chém giết này dường như là thực sự muốn đuổi cô ra khỏi cửa mới bằng lòng từ bỏ.
Chỉ là hiện tại bản thân lấy lý do gì để phản bác Lương Thục Mẫn đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!