Đông Thanh đứng ngoài cửa phòng nghỉ, xuyên qua ô cửa kính nhỏ hẹp nhìn vào bên trong thì thấy Tịch Thần Hạn đang dịu dàng đút cơm cho Vũ Tiểu Kiều mà trong lòng cảm thấy rất sửng sốt.
Đây vẫn là cậu Thần của Kinh Hoa bá đạo ngông cuồng, anh minh quyết đoán, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc lại nghiêm túc, máu lạnh và vô cảm, kiêu căng và tự cao sao?
Ở ngoài cửa, Đông Thanh không ngừng thổn thức.
Thế giới này thật sự có nhiều sự trùng hợp quá rồi.
Không ngờ rằng năm đó người cứu cậu Thần nhà anh lại là Cao Thúy Cầm, mà cậu Thần nhà anh lại cùng với con gái nuôi của Cao Thúy Cầm lại đến với nhau.
Đông Thanh thừa nhận rằng mợ chủ nhà bọn họ quả thực là một người tốt hiếm có, cũng rất xứng với cậu Thần nhà bọn họ.
Nhưng mâu thuẫn giữa bọn họ liệu rằng sẽ sinh ra khoảng cách hay không?
Thực sự làm cho người khác lo lắng.
Đông Thanh lắc đầu thở dài một tiếng: “Đau khổ nhất lúc này có lẽ là mợ chủ, bị kẹp giữa mẹ nuôi và chồng, nhất định rất khó xử.”
“Thật hi vọng cậu chủ có thể đối xử tốt với mợ chủ.”
“Đông Thanh, cậu đang lẩm bẩm gì ở đây vậy?” Giọng của Dương Tuyết Như từ phía sau truyền đến.
Cả người Đông Thanh khẽ run lên, vội vàng cung kính cúi đầu nói: “Bà chủ.”
“Cậu chủ đâu?”
“Dạ ở bên trong.”
Dương Tuyết Như định đi vào phòng nghỉ thì bị Đông Thanh giữ lại: “Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ đang nghỉ ngơi.”
“Đã là lúc nào rồi mà cậu ta vẫn còn tâm trạng nghỉ ngơi, không biết là phải nên đến công ty họp sao? Hôm nay là hội đồng quản trị, là thời khắc mấu chốt quyết định sự đi hay ở của cậu ta!”
Giọng điệu của Dương Tuyết Như giống như thật sự là đang quan tâm đến Tịch Thần Hạn nhưng thực ra là đang muốn thấy Tịch Thần Hạn bị ban giám đốc tuyên bố cách chức.
Lúc này Đông Thanh không dám ngăn cản Dương Tuyết Như nữa.
Anh ta cũng biết phân nặng nhẹ, mặc dù chăm sóc mợ chủ rất quan trọng nhưng việc trong công ty cũng quan trọng không kém.
Để Dương Tuyết Như đi vào có thể khiến Tịch Thần Hạn về công ty trước cũng tốt.
Đông Thanh thả tay ra.
Dương Tuyết Như đẩy cửa ra, nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang cho Vũ Tiểu Kiều ăn cơm, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mặc dù Tịch Thần Hạn cũng là con nuôi của bà ta nhưng đứa con trai một tay bà ta nuôi lớn này vẫn luôn đối xử lạnh lùng với bà ta, chưa từng dịu dàng đến như vậy.
“Ôi chao, kết hôn rồi đúng là không giống trước, tính cách cũng thay đổi rồi!” Dương Tuyết Như cười như không cười châm chọc.
Tịch Thần Hạn đặt hộp cơm xuống, ánh mặt lạnh lùng liếc nhìn Dương Tuyết Như.
Vũ Tiểu Kiều lau khóe miệng, vẫn cung kính gọi một tiếng: “Mẹ.”
Dương Tuyết Như bước đến: “Công ty đang chuẩn bị mở hội đồng quản trị, con không định đi tới đó sao?”
“Đương nhiên là phải đi rồi, nhưng mà đợi Tiểu Kiều ăn cơm xong đã.” Tịch Thần Hạn rót một ly nước đưa qua cho Vũ Tiểu Kiều.
“Đã đến lúc này rồi con còn không vội, xem ra con thực sự không để công ty vào trong mắt.”
Tịch Thần Hạn chậm rãi đứng lên, bảo vệ Vũ Tiểu Kiều ở sau lưng, tránh cho ý thù địch của Dương Tuyết Như ảnh hưởng đến Vũ Tiểu Kiều.
“Chuyện của công tư vốn đã như vậy rồi. Con đi hay không đi thì có quan trọng gì đâu?”
“Thần Hạn, con đang cố ý chọc tức mẹ.” Dương Tuyết Như nheo khóe mắt lại.
“Làm sao dám! Con vẫn luôn rất kính trọng mẹ.”
Dương Tuyết Như giật giật khóe miệng, cười rất khó coi: “Đương nhiên là mẹ biết rồi, con vẫn luôn rất hiểu chuyện, bây giờ cùng mẹ về công ty nào.”
Dương Tuyết Như cũng lo lắng Tịch Thần Hạn không xuất hiện thì sẽ phá hủy mọi thứ mà bà ta đã an bài và sắp đặt ở sau lưng.
“Thần Hạn, con yên tâm, mặc dù mẹ không phải là mẹ ruột của con nhưng chúng ta đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, con cũng coi như là con ruột của mẹ.”
“Mẹ ruột của con cũng là một người phụ nữ đáng thương, mẹ sẽ phân phó người chăm sóc tốt cho bà ấy.”
Tay của Vũ Tiểu Kiều run lên.
Trong lời nói của Dương Tuyết Như đã rất rõ ràng, phần lớn là bà ta đã bắt giữ Lê Mai để uy hiếp Tịch Thần Hạn.
Chẳng trách trong thời gian này Tịch Thần Hạn đã rất dung túng cho các hành động của Dương Tuyết Như.
Tịch Thần Hạn suy nghĩ một lúc sau đó quay đầu về phía Vũ Tiểu Kiều.
“Em không sao, anh đến công ty trước đi.” Vũ Tiểu Kiều gật đầu với anh.
Ánh mắt Tịch Thần Hạn nhìn về phía cô trở nên nóng bỏng, cuối cùng nhẹ nhàng nói với cô một câu.
“Ngoan ngoãn đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Vũ Tiểu Kiều nặng nề gật đầu.
Nhưng trực giác mách bảo Vũ Tiểu Kiều, Tịch Thần Hàn đi lần này sẽ phải đánh một trận chiến ác liệt.
Tuy nhiên, cô vẫn tin rằng Tịch Thần Hàn nhất định có thể hóa giải nguy cơ.
Cô nhìn lên bóng lưng đang rời đi của anh, thì thầm một câu bằng giọng trầm thấp.
“Thần Hạn, anh phải cẩn thận đấy.”
Tô Quý Ninh biết được anh của Vũ Tiểu Kiều, Vũ Thanh Tùng nhập viện nên rất lo lắng.
Bà ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm Vũ Thanh Tùng, còn yêu cầu bệnh viện cung cấp cho anh trai của Vũ Tiểu Kiều bác sĩ và điều trị tốt nhất.
Tô Nhất Hàng thấy mẹ lo lắng mọi chuyện của Vũ Tiểu Kiều như vậy liền trầm giọng nói với Tô Quý Ninh.
“Mẹ, không bằng nhận và đón cô ấy về nhà đi.”
Bả vai Tô Quý Ninh run lên rõ ràng rồi nhìn Tô Nhất Hàng dò hỏi: “Được không? Lúc này thực sự có thể được sao?”
“Con bé sẽ chấp nhận chúng ta chứ? Liệu con bé có cam tâm tình nguyện nhận lại chúng ta không?”
Trong lòng Tô Quý Ninh rất lo lắng, bởi vì bà biết trong lòng Vũ Tiểu Kiều rất chống đối nhà họ Tô.
Tô Vạn Chương đã uy hiếp Vũ Tiểu Kiều không chỉ một lần, ngay cả bà ấy cũng nhiều lần đến gặp Vũ Tiểu Kiều và nói nhiều lời khó nghe để cô có thể tránh xa Tô Nhất Hàng một chút.
“Nhất Hàng, mẹ rất lo lắng con bé sẽ không tiếp nhận bố và mẹ, sợ con bé cảm thấy...” Tô Quý Ninh nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu lau khóe mắt.
“Mẹ, con nghĩ thật ra có một số chuyện không cần phải nghĩ tiêu cực như vậy. Từ nhỏ Tiểu Kiều đã không sống chung với chúng ta, đối với chúng ta có chút xa lạ cũng là chuyện bình thường.”
“Chỉ cần chúng ta nhận cô ấy thì cô ấy sẽ dần dần thích ứng được thôi.”
“Nhưng với tình huống hiện tại mà còn tìm con bé nói chuyện này, mẹ sợ con bé sẽ không cách nào thừa nhận được.” Tô Quý Ninh thở dài một tiếng.
“Sao số mệnh con gái nhỏ của tôi lại khổ như vậy... Hu hu...”
“Bây giờ nghĩ nhận hay không nhận đã không còn quan trọng, lúc này cần gì phải tăng thêm gánh nặng trong lòng Tiểu Kiều nữa.”
“Nhất Hàng, có lúc mẹ nghĩ rằng, bây giờ Tiểu Kiều được gả vào nhà họ Tịch, mẹ thấy được con bé rất hạnh phúc. Cứ duy trì hiện trạng như thế này cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt.”
“Hơn nữa, con bé luôn coi Cao Thúy Cầm là mẹ ruột, nếu như nhận mẹ rồi thì tương đương với việc làm cho con bé sẽ phải một lần nữa chối bỏ mẹ của mình.”
“Mẹ không đành lòng để Tiểu Kiều đau khổ buồn bã. Năm đó cũng là do mẹ sai, không có trông kỹ con bé...” Tô Quý Ninh dựa vào trong lòng Tô Nhất Hàng, không kìm được nước mắt.
Tô Nhất Hàng trầm ngâm.
Lời mẹ nói cũng có lý.
Tô Nhất Hàng thở dài: “Được rồi, tạm thời cứ như vậy trước! Mẹ, mẹ không cần lo lắng, sau này người anh trai này sẽ bảo vệ cô ấy.”
Vũ Tiểu Kiều ở trong phòng nghỉ đang mệt mỏi muốn ngủ thì đột nhiên điện thoại kêu lên.
Là một số lạ, cô do dự một lúc rồi mới chầm chậm bắt máy.
“Alo?”
Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói lạ, không thể xác định được giọng nói.
“Cô là Vũ Tiểu Kiều sao?”
“... Đúng, là tôi.” Tim của Vũ Tiểu Kiểu như bị bóp lấy.