Tô Nhất Hàng đưa Vũ Tiểu Kiều đi nghỉ ngơi.
“Bây giờ cô đang mang thai, cần chăm sóc tốt cho bản thân. Về phía Thanh Tùng và dì, anh sẽ chăm sóc cho họ.”
“Nhất Hàng, thực sự cảm ơn anh.” Vũ Tiểu Kiều rất cảm kích.
“Giờ mà còn nói cảm ơn với tôi, không biết quan hệ giữa chúng ta là gì sao?” Mặc dù Tô Nhất Hàng không muốn thừa nhận nhưng vẫn là đau lòng không chịu nổi, vừa cười vừa đùa với Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều mím môi, từ từ nhắm mắt lại, tâm trạng nặng nề mà nhìn lên trên.
“Tiểu Kiều, không cần để ý đến Vũ Phi Phi, cô ta đúng là bất thường.”
Vũ Tiểu Kiều nở một nụ cười bối rối: “Cô ấy là con gái của mẹ, tôi có thể làm gì chứ.”
“Sớm muộn gì cô ta cũng gặp báo ứng! Thấy mọi người tha thứ cho cô ta, đã bắt đầu không an phận rồi. Loại người này, quả thật là không thể xem thường!”
Vũ Tiểu Kiều mở mắt ra, nhìn thấy sự căm hận của Tô Nhất Hàng, không nhịn được mà mỉm cười.
“Từ trước đến giờ chưa thấy anh nói ai không tốt, xem ra anh thực sự rất ghét nó.”
“Bởi vì cô ta…” Giọng nói của Tô Nhất Hàng khựng lại, nỗ lực nở một nụ cười ấm áp.
“Lúc nào cũng bắt nạt em gái tôi.”
“…”
Ngực của Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng run rẩy một hồi, dường như có chất lỏng làm tan chảy sự băng giá đang bao quanh cơ thể cô.
Đây chính là cảm giác có anh trai bảo vệ sao?
“Ha ha… Cảm giác có anh trai thật là tốt.”
Vũ Tiểu Kiều cười hả hê mấy tiếng, nỗ lực xua tan cảm giác không vui nơi đáy lòng, dáng vẻ lắc lư bờ vai, nhìn có vẻ rất ngây thơ đáng yêu.
Tô Nhất Hàng nuông chiều xoa đầu của cô.
Anh ta đang có cảm giác yêu thầm, nhưng cũng tiếc nuối bỏ tay xuống, sau đó nở một nụ cười với cô.
“Cô vui vẻ là tốt rồi, chăm sóc tốt bản thân còn những chuyện khác cứ giao cho anh, giao cho chồng của cô.”
“Được được.”
Lúc này, một nữ y tá thở hồng hộc chạy vào.
“Người nhà của Vũ Thanh Tùng, mau đến phòng giám sát bệnh, anh ấy đột nhiên lại phát bệnh rồi.”
“Cái gì!”
Vũ Tiểu Kiều bị dọa tới mặt mày trắng bệch, nhanh chóng cùng với Tô Nhất Hàng tới phòng giám sát bệnh.
Bác sĩ đưa tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.
Vũ Tiểu Kiều nhìn lên mấy dòng chữ to trên tờ giấy trắng, nước mắt bỗng chốc trào ra ngoài.
Tô Nhất Hàng đỡ lấy Vũ Tiểu Kiều đang lung lay sắp đổ, cô run rẩy nắm chặt cây bút trong tay, không ngừng lắc đầu.
“Không phải đâu… Anh trai sao có thể nguy kịch được chứ…”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đẩy Tô Nhất Hàng ra, lao về phía bác sĩ: “Anh trai tôi rất kiên cường, lúc nhỏ đã phải trải qua bốn lần nguy kịch, anh ấy đều qua được. Lần này anh trai chắc chắn có thể vượt qua được.”
“Giấy thông báo nguy kịch, tôi không ký, tôi không ký!”
Vũ Tiểu Kiều vừa khóc vừa lắc đầu, giọng nói khàn cả đi.
“Cực kỳ xin lỗi bà Tịch, đây là quy định của bệnh viện chúng tôi, việc này phải có chữ ký của gia đình.” Bác sĩ khó xử nói.
“Không! Tôi không ký, tôi không ký!” Vũ Tiểu Kiều vừa hét vừa khóc lớn, lao đến bên cửa sổ của phòng bệnh, nhìn rất nhiều bác sĩ đang vây quanh ở bên trong, cấp cứu cho Vũ Thanh Tùng đang nguy kịch.
Nước mắt Vũ Tiểu Kiều rơi xuống như mưa, nước mắt làm mờ đi đôi mắt của cô, nhìn cũng không rõ người đang nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt lại, không hề nhận ra gương mặt quen thuộc đang nằm trên giường bệnh.
“Bà Tịch…”
Bác sĩ còn muốn để Vũ Tiểu Kiều ký tên nhưng đằng sau truyền đến giọng nói giận dữ của Tô Nhất Hàng.
“Còn phí lời làm cái gì! Cô ấy đã nói là không muốn ký!”
Bác sĩ bị dọa đến nỗi cả người run lên: “Vâng vâng cậu Tô!”
“Còn không mau cút đi!”
Tô Nhất Hàng vẫn là tổng giám đốc cao nhất của bệnh viện Đức An.
Bác sĩ bị dọa đến run cả người, nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm, đây là ngoại lệ đầu tiên của bệnh viện Đức An.
Nhìn thấy địa vị của Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng Tô Nhất Hàng thực sự rất quan trọng.
Bác sĩ lặng lẽ lau mồ hôi, chán nản nhanh chóng rời khỏi.
Vũ Thanh Tùng trải qua vài tiếng đồng hồ cấp cứu, cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc đó, Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng cũng đã đến.
Hiếm thấy Vũ Kiến Trung lộ ra sự quan tâm không ngớt với Vũ Thanh Tùng như thế, còn có dáng vẻ suýt chảy nước mắt.
“Thanh Tùng à, con phải cố gắng lên, bố đến thăm con rồi đây.” Vũ Kiến Trung đứng ở cửa sổ bên ngoài phòng bệnh, nhìn Vũ Thanh Tùng đang nhắm chặt mắt trên giường bệnh.
Tôn Hồng cũng quan tâm không ngớt nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, quan tâm hỏi han: “Tiểu Kiều, sắc mặt con kém quá, có phải không được khỏe không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Vũ Phi Phi đứng ở nơi không xa cũng không gần, nhìn thấy Tôn Hồng quan tâm Vũ Tiểu Kiều như vậy, hận tới mức răng nghiến chặt vào nhau.
Tôn Hồng nhìn thấy Vũ Phi Phi, bỗng chốc giật mình, sắc mặt có chút kỳ lạ, nhanh chóng nói chuyện với Vũ Phi Phi.
“Phi Phi, con cũng ở đây sao, mẹ…”
Tôn Hồng định nói rất nhớ Vũ Phi Phi, nhưng nghĩ tới hiện giờ con mình đã là con gái của Cao Thúy Cầm, trong lòng mang nỗi hận với Cao Thúy Cầm nên cũng không có cách nào bày tỏ tình cảm thật với Vũ Phi Phi.
“Hình như con gầy đi rồi Phi Phi, có thời gian thì về nhà đi.” Tôn Hồng nói.
Vũ Phi Phi căm ghét nhìn Tôn Hồng: “Nhà? Nhà nào? Đó là nhà của các người!”
Vũ Phi Phi nói xong, xoay người chạy mất.
“Phi Phi…”
Tôn Hồng đuổi theo, cuối cùng lặng lẽ quay lại chỗ cũ, ánh mắt bà ta bi thương khi nhìn theo bóng dáng đang chạy xa dần của Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi chạy ra khỏi bệnh viện, tức giận do dự đứng ở trong vườn hoa, quanh quẩn một chỗ.
“Tại sao cái gì cũng là của Vũ Tiểu Kiều chứ! Tại sao cái gì cũng là của chị ta! Mình không nghĩ ra được cách nào để kéo chị ta xuống sao?”
Vũ Phi Phi từ trong túi lấy ra một chiếc vòng cổ chìa khóa được khảm những viên kim cương.
Vốn dĩ hôm đó cô ta định đi bán kim cương, không ngờ rằng Vũ Thanh Tùng cứ mãi đi theo cô ta, còn đuổi theo phía sau xe.
Sau đó…
Lúc này, một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi.
Vũ Phi Phi bịt chặt mũi lại: “Mau cút đi, đồ ăn xin!”
Vũ Phi Phi ghét bỏ lùi lại một bước, cách xa tên ăn xin dơ bẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Cô tên là Vũ Phi Phi sao?” Tên ăn xin nói.
“Ông là ai? Sao lại quen biết tôi?” Vũ Phi Phi nhăn mặt, nhìn kỹ đánh giá người trung niên ăn xin trước mặt.
“Haha, cô không cần biết tôi là ai, nhưng chuyện của cô thì tôi lại biết rất rõ.”
“Rốt cuộc ông là ai!”
“Chúng ta làm giao dịch đi.” Người đàn ông trung niên cười một cách đầy kỳ lạ.
Người đàn ông trung niên này, chính là bố nuôi Hồ Đức Vinh của Mục Vân Thơ.
“Giao dịch gì?” Mắt Vũ Phi Phi bắt đầu nhướn lên.
Trong phòng nghỉ ngơi.
Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Vũ Thanh Tùng, không ăn không uống.
Tịch Thần Hạn rất lo lắng, cứ dỗ dành cô ăn một chút đồ nhưng cô không muốn ăn gì hết.
Tịch Thần Hạn bước đến trước mặt cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: “Tiểu Kiều, anh đút cho em, ít nhiều cũng ăn một chút chứ.’’
Anh rất nhẹ nhàng, ấm áp.
Nhưng cô…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!