Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều đến thăm bà Tịch.
Trên đường đi, Vũ Tiểu Kiểu rất kỳ lạ.
Tại sao giữa Tịch Thần Hạn và Tô Nhất Hàng lại xuất hiện kiểu chung sống hòa bình?
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Trước kia, chỉ cần Tịch Thần Hạn biết Tô Nhất Hàng ở bên cạnh cô, thì anh giống như con sư tử tức giận, gắt gỏng khiến người khác sợ hãi.
Còn bây giờ, tại sao giữa hai người họ không có mùi hận thù?
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu, muốn hỏi Tịch Thần Hạn nhưng Tịch Thần Hạn đã kéo cô đến trước giường bệnh của bà cụ Tịch.
Phòng bệnh của bà cụ Tịch, bây giờ rất náo nhiệt.
Rất nhiều họ hàng đều ở trong phòng bệnh và có một số chuyên gia có thẩm quyền.
Bọn họ đang thảo luận về bệnh tình của bà cụ Tịch.
Bố của Cung Cảnh Hào, Cung Thế Cẩn, còn có mẹ của Tịch Mộ Quyên, bây giờ cũng đang ở phòng bệnh.
Sao họ đối với bà cụ Tịch nhiệt tình như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Bọn họ đều đến vì cổ phiếu trong tay bà cụ Tịch.
“Bệnh suy giảm trí nhớ? Sao lại thành ra như vậy?” Cung Thế Cẩn lo lắng.
Có lẽ là vì quá sốc, giọng nói của Cung Thế Cẩn cũng nâng lên vài tông.
“Phải làm thế nào đây, nếu bà bị mắc bệnh suy giảm trí nhớ thì...” Cung Thế Cẩn có lẽ phát hiện bản thân lỡ lời, vội vàng nói lại.
“Cả đời bà đức cao vọng trọng, vậy mà về già lại mắc phải bệnh này...”
“Bà ơi, bà còn nhớ cháu không? Cháu là Mộ Quyên.”
Hốc mắt của Tịch Mộ Quyên hơi đỏ, ngồi bên giường bệnh của bà, đau lòng nhìn bà.
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ nhìn Tịch Thần Hạn.
Phòng bệnh của bà cụ Tịch bây giờ đã trở thành nơi tranh giành quyền lợi của mọi người.
Nhìn thì rất nhiều người thân, trên khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm và lo lắng, nhưng thật thật giả giả đều được giấu dưới bộ mặt đạo đức giả đó.
Môi trường gia đình như vậy, chẳng trách anh ấy lại máu lạnh vô tình đến thế.
Có điều hôm nay, không nhìn thấy Dương Tuyết Như.
Người thân đều đến cả, vậy mà Dương Tuyết Như lại không ở đây, thật là đến cả sự hiếu thảo tối thiểu nhất cũng không có, trong mắt chỉ có quyền sở hữu cổ phiếu.
Vũ Tiểu Kiều cũng đã mấy hôm không gặp Dương Tuyết Như rồi, nhưng Dương Tuyết Nhi không xuất hiện cũng tốt, tránh lại nói những lời khó nghe khiến người khác khó chịu.
“Thần Hạn, em tới rồi, lúc bà mới tỉnh dậy, còn gọi muốn gặp em.” Tịch Mộ Quyên nhanh chóng ra hiệu cho Tịch Thần Hạn qua đó.
“Chị cả.” Tịch Thần Hạn gọi.
Hốc mắt của Tịch Mộ Quyên lại đỏ: “Bà ơi, nhìn dáng vẻ này của bà, trong lòng cháu rất buồn.”
“Chị cả, đừng buồn, bà sẽ khỏe lên thôi.” Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng an ủi.
Trong số nhiều người thân, cũng chỉ có Tịch Mộ Quyên là thật lòng quan tâm bà.
Tịch Mộ Quyên đi đến bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, quan tâm hỏi mấy câu.
“Cơ thể vẫn ổn chứ? Đã hơn 3 tháng rồi, chắc thai nhi cũng có cử động rồi.”
Vũ Tiểu Kiều và Tịch Mộ Quyên không qua lại nhiều, nhưng ấn tượng vẫn rất tốt, nhìn rất giản dị dễ gần gũi, suy nghĩ cũng không khó đoán như những người kia.
“Em vẫn khỏe, đứa bé đã biết cử động rồi.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng trả lời.
Chỉ là Vũ Tiểu Kiểu không hiểu, bọn họ lo lắng cổ phiếu trong tay bà cụ Tịch như vậy, thật sự có thể ra tay sao?
Cô giữ những thắc mắc trong đầu và trao đổi với Tịch Thần Hạn.
“Chị cả, đừng quá đau lòng, em cũng tin bà sẽ khỏe lại thôi.” Vũ Tiểu Kiểu nói.
Tịch Mộ Quyên lau mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Cung Thế Cẩn hỏi bác sĩ, bệnh tình của bà rốt cuộc đã đến giai đoạn nào rồi.
Bác sĩ nhìn qua báo cáo kiểm tra: “Bây giờ bà nhà đang ở giai đoạn đầu, khả năng có thể phục hồi rất lớn, gia đình cũng không cần quá căng thẳng, bệnh viện của chúng tôi có các chuyên gia về lĩnh vực này, ngoài ra còn tiến hành nghiên cứu về bệnh này, chúng tôi sẽ cố gắng chữa bệnh cho bà.”
Tịch Mộ Quyên lễ phép gật đầu: “Phiền bác sĩ rồi, vẫn mong bác sĩ nhanh chóng sắp xếp chuyên gia đến trị bệnh cho bà, nhất định phải khiến cho bà nhanh chóng khỏe lại.”
“Bà Cung khách sáo rồi, đây là điều chúng tôi nên làm.” Bác sĩ cũng khách khí nói.
Tiếp đó, bác sĩ lại nói:
“Nếu gia đình có điều muốn nói thì có thể nói ra, tốt nhất là không nên làm phiền bà nghỉ ngơi. Cơ thể bà hiện giờ còn cần hồi phục, có quá nhiều người ồn ào sẽ chỉ khiến tinh thần của bà thêm rối loạn.”
“Sau khi làm xong kiểm tra tất cả một lượt vào ngày mai, cuối cùng mới căn cứ vào dữ liệu để lập ra phương pháp trị liệu.”
“Được được, gia đình chúng tôi sẽ tích cực phối hợp.” Cung Thế Cẩn nói.
Người trong gia đình đều đã rời khỏi phòng bệnh của bà.
Cung Thế Cẩn đi đến cửa, nhìn Tịch Thần Hạn và nói.
“Thần Hạn, cậu qua đây một chút, anh rể có điều muốn nói với cậu.”
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều, nhỏ giọng nói với cô.
“Em ở lại đây, bầu bạn với bà.”
“Ừ, được.” Vũ Tiểu Kiều gật đầu.
Phòng nghỉ ngơi VIP của bệnh viện Đức An.
Tịch Thần Hạn đứng thẳng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.
Cung Thế Cẩn tháo kính mắt xuống, xoa phần ấn đường giữa hai đầu lông mày, nặng nề nói: “Thần Hạn, bà xảy ra chuyện như vậy, chúng ta đều rất lo lắng cho bà.”
“Rốt cuộc anh rể muốn nói gì?” Giọng của Tịch Thần Hạn nhỏ dần.
“Hơ hơ, Thần Hạn, cậu biết anh rể muốn nói gì.” Cung Thế Cẩn nhìn bóng lưng của anh, mắt càng sáng hơn.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn càng lúc càng sâu lắng, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
“Em không biết, rốt cuộc anh rể muốn nói gì.”
Cung Thế Cẩn thấy Tịch Thần Hạn vòng vo, trong lòng có chút không vui, dứt khoát cũng không tiếp tục đánh đố anh nữa.
“Với dáng vẻ bây giờ của bà, quyền sở hữu cổ phiếu trong tay bà cần nhanh chóng chuyển lại, nếu không đến lúc bà lơ mơ, không biết quyền sở hữu cổ phiếu sẽ rơi vào tay ai.”
Tịch Thần Hạn hơi mím môi, nhìn Cung Thế Cẩn với đôi mắt buồn bã, “Chẳng lẽ anh rể không biết, mẹ của em đã nhờ bà nội ký giấy chuyển nhượng vốn cổ phiếu?”
Ấn đường ở giữa hai đồng lông mày của Cung Thế Cẩn nhẹ nhàng co lại.
Chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ bé như vậy, Tịch Thần Hạn càng chắc chắn, tất cả do Dương Tuyết Nhi làm, hóa ra Cung Thế Cẩn cũng không biết mọi thứ.
Lúc này Tịch Thần Hạn đã hiểu ra những gì mà Cung Thế Cẩn muốn nói với anh.
Hiện giờ, bà đang lơ mơ nhưng trong tay bà nắm giữ quyền sở hữu cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tịch.
Nếu người nào muốn nhân cơ hội lúc này độc chiếm quyền sở hữu cổ phiếu trong tay của bà thì sẽ trực tiếp đe dọa đến sự tồn vong của tập đoàn nhà họ Tịch.
Mặc dù Cung Thế Cẩn họ Cung, có tập đoàn của riêng mình, nhưng Tịch Mộ Quyên là cháu gái trưởng của bà, theo lý mà nói thì sẽ là người có tư cách kế thừa một phần quyền sở hữu cổ phiếu trong tay bà.
Cho nên Cung Thế Cẩn đến tìm Tịch Thần Hạn nói chuyện là hy vọng những thế hệ sau này có thể chia sẻ với nhau quyền sở hữu cổ phiếu, tránh gây nên cảnh một người thống trị.
Tịch Thần Hạn có chút buồn cười, Cung Thế Cẩn muốn lật đổ ý nghĩ của tập đoàn nhà họ Tịch, anh sớm đã biết.
Bây giờ nghĩ đến quyền cổ phiếu trong tay bà, anh lại càng muốn vào tập đoàn nhà họ Tịch, có một chỗ đứng trong tập đoàn nhà họ Tịch.
“Anh rể, chuyện mẹ có quyền sở hữu cổ phần của bà nội, thái độ rất kiên quyết, em cũng không có quyền nói nhiều.”
“Nếu như anh rể muốn nói chuyện thì vẫn nên đến tìm mẹ nói, suy cho cùng mẹ muốn thu tóm toàn bộ quyền sở hữu cổ phiếu trong tay bà nội về tay mình.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!