Đường Khải Hiên từ trên lầu phóng xuống, bảo vệ An Tử Dụ ở phía sau, giọng điệu cứng rắn mà nói với Lương Thục Mẫn.
“Bà đủ rồi đấy!”
“Tử Dụ bây giờ là vợ của tôi, tôi không cho phép bà nói thêm một câu nào khó nghe với cô ấy!”
An Tử Dụ không ngờ rằng Đường Khải Hiên lại bảo vệ mình như vậy, cô ấy trốn ở phía sau anh ấy, trong tim nhất thời ấm áp đong đầy.
Nhưng như vậy chẳng phải càng khiến mâu thuẫn giữa hai người họ càng sâu sao?
Đường Khải Hiên và Lương Thục Mẫn đã sẵn sàng chiến đấu, ông cụ Đường ở bên cạnh hóng chuyện.
“Mẹ ruột đừng ở đây gây sự vô cớ và đừng rảnh rỗi buồn phiền mà tới tìm tôi giải sầu!”
Lời của Đường Khải Hiên cực kỳ khó nghe.
Lương Thục Mẫn nhìn anh ấy, dường như rất muốn tát Đường Khải Hiên một bạt tai, nhưng cuối cùng lại nhịn.
“Con là con trai của mẹ, mẹ cũng là quan tâm con!”
“Nhiều năm rồi không quan tâm, không cần phải quan tâm đúng lúc này!”
“Con.”
Lương Thục Mẫn nhìn Đường Khải Hiên lại nhìn An Tử Dụ, cuối cùng để lại một câu nói, tức giận rời khỏi nhà họ Đường.
“Chuyện của con, mẹ chắc chắn sẽ quản!”
Sau khi Lương Thục Mẫn đi, ông cụ Đường dựa vào xe lăn lo lắng một hồi.
“Khải Hiên à Khải Hiên, trong tay của mẹ con có tới gần ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Đường.”
Ba mươi phần trăm!
An Tử Dụ không thể tưởng tượng được nữa rồi.
Lương Thục Mẫn lại nắm nhiều cổ phần của tập đoàn nhà họ Đường như vậy, nếu như thật sự chọc giận Lương Thục Mẫn, chỉ sợ Lương Thục Mẫn có quyền trực tiếp cách chức tổng giám đốc của Đường Khải Hiên.
“Cho nên con mới nói cổ phần trong tay ông nội nên chuyển qua tên con rồi.” Đường Khải Hiên không vui nói.
Trong tay anh ấy mới chỉ có mười lăm phần trăm cổ phần, nếu như không nhanh chóng nắm được cổ phần trong tay ông nội, vậy thì anh ấy sẽ bị Lương Thục Mẫn đạp dưới chân.
Ông cụ Đường nhìn An Tử Dụ, gật gật đầu: “Thấy con đối với Tử Dụ cũng không tệ, tình cảm của hai vợ chồng trẻ gần đây cũng tốt, ông nội sẽ theo lời hứa trước kia mà bây giờ sẽ giao lại cổ phần cho con.”
“Lời… Lời hứa gì?” An Tử Dụ ngớ người.
Sao cô ấy có cảm giác bản thân bị đem bán?
Sau khi cô ấy phản ứng lại, Đường Khải Hiên đã cùng ông cụ Đường đi vào phòng sách rồi.
Trong tay ông cụ Đường cũng nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Đường.
Năm đó khi ba của Đường Khải Hiên qua đời, cổ phần của nhà họ Đường nằm trong tay của ba Đường Khải Hiên liền rơi vào tay Lương Thục Mẫn.
Nhà mẹ đẻ của Lương Thục Mẫn cũng là cổ đông lớn của tập đoàn nhà họ Đường, sau khi bố của bà ta qua đời cũng để lại chỗ cổ phần đó cho Lương Thục Mẫn.
Việc này mới dẫn đến Lương Thục Mẫn trở thành cổ đông lớn nhất gần như ngang với ông cụ Đường ở tập đoàn nhà họ Đường.
Bây giờ chỉ cần Đường Khải Hiên có thể cầm được ba mươi phần trăm cổ phần từ ông cụ Đường thì bây giờ anh ấy chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Đường.
Cho dù Lương Thục Mẫn muốn làm cái gì cũng không thể đụng chạm gì anh ấy được.
Đợi Đường Khải Hiên có được giấy nhượng quyền cổ phần của ông cụ, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười hài lòng.
Ông cụ vẫn chưa yên tâm mà dặn dò thêm một câu: “Tuy rằng ông dùng cổ phần để quản lý con, nhưng con cũng phải biết rõ Tử Dụ thật sự là một cô gái không tệ.”
“Vâng, con biết rồi ông nội.”
Đường Khải Hiên cảm thấy mục đích của bản thân đã đạt được, trong lòng thở hắt một cái, còn về việc sau này làm sao chung sống với An Tử Dụ, vậy thì đó là việc của sau này rồi.
Dù sao ban đầu tiếp xúc với An Tử Dụ cũng là bởi vì muốn có được cổ phần trong tay ông nội.
Bây giờ cổ phần tới tay, An Tử Dụ đối với anh ấy cũng không còn giá trị gì nữa.
Trong lòng anh ấy nghĩ như vậy, nhưng lại thấy có chút cảm giác không thoải mái đang lan ra.
Đường Khải Hiên bước ra khỏi phòng sách của ông cụ Đường, An Tử Dụ đứng ngay trước cửa phòng, sắc mặt không tự nhiên mà nhìn anh ấy.
“Bây giờ thì em hiểu rồi, lý do tại sao anh lại không ngừng tấn công em!” An Tử Dụ lúc này cảm thấy hơi đau lòng.
Cô ấy cũng không biết bản thân đau lòng cái gì, nhưng lại rất đau lòng, rất đau lòng, cảm giác như bị cả thế giới này lừa gạt.
Đường Khải Hiên vuốt nhẹ sống mũi cao, có lẽ trước kia ở bệnh viện do quen đeo mắt kính, lúc nào cũng cảm thấy trên mũi có đeo kính.
“Tử Dụ, em biết rồi?”
“Vậy là anh đã thừa nhận?” Trong mắt An Từ Dụ dần dần có nước dâng lên.
“Ờ… Đừng nghĩ mấy đến những chuyện này, em quay về nghỉ ngơi đi, trễ lắm rồi.” Đường Khải Hiên có chút chột dạ.
“Chẳng trách gần đây anh đối xử với em có sự khác biệt lớn như vậy! Tình cảm em dành cho anh vẫn còn có giá trị! Anh chỉ vì cổ phần, mới kết hôn với em có phải không?”
Đường Khải Hiên không nói chuyện.
Anh muốn nói phải, nhưng lại cảm thấy không hoàn toàn phải.
“Chẳng trách, anh vừa thấy đã chọn em... Chẳng trách, em từ chối anh như vậy, anh vẫn không buông tay…”
“Anh nói với em đi, có phải là vì cổ phần không!” An Tử Dụ lớn tiếng chất vấn.
Đường Khải Hiên do dự một hồi, gật gật đầu, nở nụ cười khổ tâm.
“Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, cho nên những vấn đề này cũng không cần phải vướng bận nữa.”
“Đường Khải Hiên, anh chính là đồ khốn nạn!”
“Tử Dụ….”
“Đừng có gọi tên em! Em hận anh!”
“Tại sao hận anh?” Đường Khải Hiên có chút khó hiểu.
An Tử Dụ dùng lực đẩy Đường Khải Hiên ra: “Em hận anh cả đời này!”
“Tử Dụ!”
An Tử Dụ khóc lóc chạy ra khỏi nhà họ Đường.
An Tử Dụ vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo trước kia của Tịch Thần Hạn: “Đừng có chuyện gì cũng tìm Vũ Tiểu Kiều.”
Một mình cô ấy quanh quẩn trên con phố vắng vẻ, ngọn đèn bên đường cũng không thắp sáng được nơi tăm tối trong trái tim cô ấy.
Bây giờ cô ấy có cảm giác đánh mất đi tất cả.
Hoang mang, giống như đứa trẻ bị lạc không tìm thấy đường về nhà.
Bây giờ cô ấy có thể đi đâu?
Tất nhiên là không thể quay về nhà họ An, nếu không mẹ kế sẽ có hàng trăm câu nói chế giễu cô ấy.
Lẽ nào lại đi ở khách sạn?
Cái nơi lạnh lẽo đó không hề có một chút cảm giác gia đình nào, cô ấy sớm đã chán ghét những nơi như thế.
An Tử Dụ một mình bước đi trên phố, như bèo trôi vô định, không biết nên đi đâu.
Bi thương từ trái tim cô ấy lan ra, cuối cùng cô ấy quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng.
Đường Khải Hiên đi khắp nơi đều không tìm được An Tử Dụ, rất lo lắng, lái xe lao vùn vụt trên đường.
Cuối cùng nhìn thấy An Tử Dụ ngồi ở bên đường khóc lớn tiếng.
Thân hình đơn độc của cô ấy, bờ vai run lên bần bật vì khóc, có một khoảnh khắc nào đó, hình ảnh ấy đã hóa thành lưỡi dao đâm vào tim anh ấy.
Đường Khải Hiên mau chóng dừng xe lại đi qua bên đó ôm lấy An Tử Dụ.
“Sao lại tức giận bỏ nhà đi! Mau về nhà với anh!”
An Tử Dụ dùng lực đẩy anh ấy: “Không cần lo cho em! Bây giờ cổ phần đã vào tay anh rồi, còn tới níu kéo em làm gì!”
“Tử Dụ, em đừng nói như vậy!”
“Vậy muốn em nói thế nào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!