Thẩm Tinh Châu hôm nay xem như rất xấu hổ.
Anh ta bị Đường Khải Hiên đánh ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được.
Thẩm Tinh Châu cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay đang nắm cổ áo của Đường Khải Hiên, nhưng lại không thể đẩy nó ra.
Thẩm Tinh Châu bật cười: “Nếu mày đem tao đạp dưới chân, tao cũng không có gì phải sợ!”
“Địa vị của mày càng quý giá, lực ảnh hưởng lại càng lớn. Thẩm Tinh Châu tao chỉ là một người ít được biết đến.”
“Mày có thể tiếp tục đánh tao, tiếp tục ỷ thế hiếp người, nhìn xem dư luận xã hội chỉ trích mày như thế nào.”
Đường Khải Hiên là người của công chúng ở thành phố Kinh Hoa, và hậu quả của việc đánh người ở nơi công cộng còn nghiêm trọng hơn.
Nếu nó không được xử lý đúng cách, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thanh danh của Đường Thị và dẫn đến hướng đi thị trường chứng khoán của Đường Thị.
Lời nói của Thẩm Tinh Châu sao có thể đe dọa Đường Khải Hiên.
Anh ta vốn là nhìn thấy Thẩm Tinh Châu không vừa mắt, hôm nay rốt cuộc có lý do để đánh Thẩm Tinh Châu, Đường Khải Hiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đường Khải Hiên một câu cũng không nói, lại một quyền đánh xuống.
Thẩm Tinh Châu đau đớn rên rỉ, khuôn mặt nhăn lại vì đau.
Đám đông người xem cũng thở dài một hơi.
“Cứ tiếp tục đánh nhau như thế này thì sẽ chết người đấy!”
“Tại sao không ai quan tâm một chút?”
“Ai dám quản chuyện của cậu Đường! Cho dù có cảnh sát ở đây, e rằng cũng không nhúng tay vào.”
Mọi người bắt đầu lo lắng cho Thẩm Tinh Châu.
An Tử Dụ cũng sợ sự việc không có kết cục tốt đẹp, chạy đến hét lơn, không nhịn được liền nắm lấy Đường Khải Hiên ngăn lại.
“Đừng đánh nhau! Cứ như vậy đi! Chúng ta đi thôi!”
Đường Khải Hiên liếc An Tử Dụ.
Anh đang giúp cô dạy dỗ tên cặn bã này, và cô muốn anh dừng lại!
Người phụ nữ này không phân biệt được ai mới là rắc rối sao?
Vũ Tiểu Kiều cũng rất lo lắng, không khỏi nhìn vào điện thoại, cầu mong Tịch Thần Hạn mau qua đi.
Ngay khi trái tim của mọi người đang dấy lên, xe của Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài quán cà phê.
Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy hình dáng cao lớn Tịch Thần Hạn xuất hiện.
Tịch Thần Hạn bước tới, liếc nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vẻ mặt lạnh lùng không gơn sóng.
Tịch Thần Hạn nhìn Đông Thanh một cái, Đông Thanh vội vàng dẫn người tiến lên, tách Đường Khải Hiên và Thẩm Tinh Châu ra.
Mọi người nhìn thấy Tịch Thần Hạn tới, trong lòng càng phấn khích hơn, họ giơ điện thoại di động lên chụp ảnh và quay video về Tịch Thần Hạn, tự động thu nhỏ âm thanh của mình xuống.
“Cậu Đường đã đánh chồng cũ của cô An, và ngay cả cậu Thần của Kinh Hoa cũng đến giúp!”
“Hãy nhìn xem hai nhà giàu nhất, hai trong số bốn vị cậu chủ của Kinh Hoa bắt nạt người khác như thế nào!”
Mọi người nhốn nháo, có tiếng bàn tán xôn xao.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, Vũ Tiểu Kiều âm thầm đổ mồ hôi.
Nếu mọi người phát tán sự việc này, thì Tịch Thần Hạn và Đường Khải Hiên sẽ mang tiếng xấu ở thành phố Kinh Hoa.
Tịch Thần Hạn bình thản như nước, trong đôi mắt đen và sâu thẳm, điềm tĩnh.
Anh mím môi mỏng, chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng thốt ra một lời.
“Điện thoại di động của mọi người, giao hết ra đây, và tất cả ảnh và video sẽ bị xóa ngay tại chỗ.”
“Vâng! Cậu chủ!”
Đông Thanh vội vàng đưa người tới và tịch thu tất cả điện thoại di động của tất cả những người xem.
Mặc cho mọi người phàn nàn, họ chỉ biết ngoan ngoãn giao điện thoại cho mình.
Tịch Thần Hạn lạnh lùng liếc nhìn đám người, khí chất uy vũ, giống như vương giả giá lâm.
Mọi người vội vàng im lặng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Tịch Thần Hạn.
“Vấn đề hôm nay, ai dám truyền ra ngoài nửa câu, tự gánh lấy hậu quả.”
Lời nói uy nghiêm khiến mọi người lập tức im lặng như ve sầu mùa đông, gật đầu tỏ ý sẽ không truyền ra ngoài.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn một cách ngưỡng mộ.
Vừa xuất hiện trên sân khấu, vài câu nói đã ổn định tình hình, khí thế có thể chấn động cả cảnh lớn khiến cô càng thêm mê muội.
Vũ Tiểu Kiều đã ca ngợi Tịch Thần Hạn rất nhiều trong lòng.
Tôi cũng tự hào hơn vì có một người chồng tốt như vậy, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
Tịch Thần Hạn quay đầu lại, vô tình bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của Vũ Tiểu Kiều, khẽ mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Cậu Thần cuẩ Kinh Hoa thực sự yêu vợ mình, nhưng chỉ trong một giây, anh ấy đã trở thành một con người khác.
Mọi người trong quán cà phê đã tan làm.
Quán cà phê ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Tịch Thần Hạn liếc nhìn quán cà phê, kêu Đông Thanh đi xóa bỏ giám sát trong quán cà phê.
Sự việc này đã được giải quyết bởi Tịch Thần Hạn.
Đường Khải Hiên rất khó chịu, còn muốn đánh Thẩm Tinh Châu, nhưng Thẩm Tinh Châu đã được đưa đến bệnh viện.
Đường Khải Hiên sắc mặt không tốt liếc Tịch Thần Hạn một cái.
“Tôi sẽ không cảm ơn anh!” Đường Khải Hiên nói.
“Anh quá bốc đồng.” Tịch Thần Hạn nói.
Đường Khải Hiên hừ lạnh một tiếng: “Bắt nạt người phụ nữ của tôi, là anh ta tự tìm phiền toái!”
“Trước mặt mọi người mà đánh người sẽ bị dư luận đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, anh sẽ bị tổn thất lớn hơn.” Âm thanh của Tịch Thần Hạn chậm chạp nhẹ nhàng lại lộ ra một chút thâm trầm.
“Đúng vậy, Khải Hiên, anh ở trước mặt mọi người mà đánh người như vậy thì mất nhiều hơn được, cần gì phải so do với tiểu nhân.” Vũ Tiểu Kiều cũng khuyên anh ta một câu.
An Tử Dụ chịu đựng khóe mắt chua xót, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh ta là loại người nhìn có vẻ ôn nhu nho nhã, nhưng thật ra lại là một kẻ khốn nạn thích giảng đạo lý.”
“Nếu anh ta bôi xấu anh sau lưng, những tai tiếng sẽ đến không ngừng.” An Tử Dụ ôm trán đau khổ.
Thật không nghĩ tới, Thẩm Tinh Châu lại biến thành cái bộ dạng này.
Mọi người không thể gặp gỡ vui vẻ, chia tay bình yên sao?
“Tôi sẽ sợ hắn sao?” Đường Khải Hiên khinh thường cười nhạo.
Tịch Thần Hạn tiến hai bước về phía Đường Khải Hiên và giúp Đường Khải Hiên sửa sang lại áo sơ mi của mình.
“Khải Hiên, anh làm như vậy không đúng rồi, anh có thể động thủ khi không có ai mà.”
“...”
An Tử Dụ và Vũ Tiểu Kiều đều hết chỗ nói.
Đường Khải Hiên cũng là sững sờ, sau đó đối với Tịch Thần Hạn giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là anh đủ tàn nhẫn.”
Tịch Thần Hạn nhếch lên khóe môi, cười: “Năm mươi triệu.”
“Thằng nhóc nhà anh lại tăng giá trên trời rồi!” Đường Khải Hiên hét lên.
Vũ Tiểu Kiều không khỏi ôm trán.
Tịch Thần Hạn trước đó còn nói rằng Đường Khải Hiên đáng lẽ phải trả cho anh ta bốn mươi triệu, dọn dẹp xong một chuyện, thế nhưng lại tăng thêm mười triệu.
Đây có phải là một trò chơi của những người giàu có?
“...”
Mở miệng chính là lên giá mười triệu, trái tim của người bình thường thật không chịu nổi.
“Được rồi! Tổng động viên ba người một nhà chúng tôi, tính anh có mười triệu tiền lãi, quá tiện nghi cho anh rồi!”
Tịch Thần Hạn duỗi tay ra, đem Vũ Tiểu Kiều ôm vào trong ngực, đối với Đường Khải Hiên cảnh cáo một tiếng.
“May mắn là không làm tổn thương người phụ nữ và đứa con của tôi, nếu không ...” Tịch Thần Hạn hừ hai tiếng: “Chuyện hôm nay dừng ở đây. Người phụ nữ của tôi phải về nhà dưỡng thai. Đừng quấy rầy cô ấy nữa.”
Tịch Thần Hạn cũng cảnh báo rằng tranh cãi giữa Đường Khải Hiên và An Tử Dụ không nên liên quan đến Vũ Tiểu Kiều.
Anh không muốn Vũ Tiểu Kiều có bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!