Ông nội Đường bị đánh thức bởi cuộc cãi vã giữa Đường Khải Hiên và An Tử Dụ.
Ông lo lắng Đường Khải Hiên sẽ lại đánh với An Tử Dụ, khiến An Tử Dụ lại lần nữa “rời nhà trốn đi”, vì vậy ông nhanh chóng kêu người hầu đẩy xe lăn đến phòng Đường Khải Hiên .
Phòng của Đường Khải Hiên không đóng cửa.
Ông nội Đường trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người lăn lộn trên giường, ông nội Đường sửng sốt.
Đường Khải Hiên và An Tử Dụ cũng sững sờ.
Vài giây sau, Đường Khải Hiên và An Tử Dụ lập tức đỏ bừng như máu, cả người bật ra như điện giật.
An Tử Dụ nắm chặt chăn bông che kín người, hận không thể tìm một kẽ hở để chui vào.
Ông nội Đường cũng vội vàng che mắt lại, đỏ mặt cho người hầu nhanh chóng đẩy ra.
“Mấy đứa cứ tiếp tục, mấy đứa cứ tiếp tục...”
Ông già đóng cửa, không khỏi đỏ mặt.
“Thật tốt, thật tốt! Thằng nhóc này rốt cuộc cũng thông suốt, đối xử với con gái thì phải như thế! Ha ha ha... Xem ra ta sắp ôm lấy cháu trai rồi!”
“Bà cụ nhà họ Tịch có chắt trai. Ta cũng không thể tụt lại phía sau bà ấy.”
“Vâng vâng vâng ông cụ, cô chủ của chúng ta nhất định sẽ sinh cho ông cụ một đứa cháu trai mập mạp, cả đời sẽ sinh một đôi.”
Người hầu vừa cười vừa đồng ý đẩy ông nội xuống lầu.
Ông nội Đường nghĩ đến chuyện sắp bế cháu trai, một bên cười haha phụ họa.
Đầu cũng không còn đau, không hôn mê, cảm thấy sảng khoái, hô hấp cũng thông nhuận.
An Tử Dụ đỏ mặt, đẩy Đường Khải Hiên ra, lấy chăn bông quấn chặt lấy thân mình, hét lên.
“Tôi cấm anh chạm vào tôi lần nữa! Tốt hơn hết anh nên tránh xa tôi ra!”
An Tử Dụ nhảy ra khỏi giường quấn chăn bông, cầm lấy quần áo lộn xộn trên sàn, chạy vào phòng tắm thay quần áo.
Đường Khải Hiên tức giận ngồi ở trên giường, lộ ra nửa người trên, nhìn chằm chằm phương hướng phòng tắm đen mặt.
“An Tử Dụ, em còn không rõ tình huống sao?”
Cô ấy đã là vợ anh, nhưng cô ấy thậm chí không để anh chạm vào cô ấy.
Cái đạo lý gì đây!
Người phụ nữ này sẽ không dịu dàng hơn sao? Tại sao luôn cứng rắn với anh như vậy!
“Phải! Tôi đúngg là không biết tình huống!”
Giọng An Tử Dụ phát ra từ phòng tắm.
Đường Khải Hiên âm thầm cắn răng: “Được rồi! Anh sẽ cho em nhận ra hiện thực.”
Hôn lễ của An Tử Dụ và Đường Khải Hiên nhanh chóng lan truyền ở thành phố Kinh Hoa.
Người đưa ra tin tức này chính là Đường Khải Hiên.
Trước sự việc này, anh cũng đặc biệt tổ chức một cuộc họp báo và tuyên bố rằng đám cưới sẽ được tổ chức vào tháng sau.
Đó sẽ là một đám cưới chưa từng có.
Đường Khải Hiên được hỏi tại sao An Tử Dụ không đến họp báo với anh hôm nay để thông báo tin vui với công chúng.
Đường Khải Hiên nói với mọi người với vẻ mặt nhẹ nhàng như nước, lại khiến cho người ta tưởng tượng rất nhiều.
“Thân thể Tử Dụ không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi.”
Đột nhiên, các phóng viên bùng nổ, và dòng trí tưởng tượng mở ra vào lúc này.
“Xem ra cô An nhất đinh là mang thai.”
“Đúng! Bọn họ rất nóng lòng muốn kết hôn, nhất định là có con mới kết hôn!”
“Phải, chắc lo cô An bụng to, mặc váy cưới trông sẽ không đẹp nên mới vội vàng tổ chức hôn lễ.”
“Nhưng cô An, không phải vừa mới ly hôn sao?”
“Có vẻ như chưa đầy một tháng.”
Các phóng viên lại suy đoán: “Đứa trẻ này là của ai?”
“Khẳng định là của cậu Đường! Cậu Đường sao có thể cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác.”
Các phóng viên lại há hốc mồm: “Có vẻ như những tin đồn trước đây đều là sự thật. Cô An đã lừa dối cậu Đường trong thời gian kết hôn, và việc cô ấy mang thai là bằng chứng tốt nhất.”
“Trời ơi, cô An có thể nói là cô chủ số một trong số những cô chủ giàu có nhất của thành phố Kinh Hoa, gia thế hiển hách, người cũng đoan trang hiền thục, không nghĩ tới nhân phẩm lại kém đến như vậy.”
Phóng viên là những người có khả năng bịa chuyện nhiều nhất, hơn nữa họ cũng có thể viết một cách hết sức sinh động, thăng trầm, để tác động đến cảm xúc của số đông khán giả.
Gần như chỉ qua một đêm ở thành phố Kinh Hoa, tên tuổi của An Tử Dụ đã trở thành tiêu đề trang nhất của nhiều tờ báo lớn.
Không một lời chúc phúc, không một lời khen ngợi mà chỉ một lời mắng mỏ nhân phẩm kém cỏi..
“Con gái nhà giàu đã lừa dối trong cuộc hôn nhân, có bầu trước khi cưới cũng sắp tái hôn.”
Nhìn thấy những tiêu đề tin tức như vậy, An Tử Dụ không khỏi tức giận.
“Đường Khải Hiên, đây là chuyện anh đã làm!” An Tử Dụ ném tạp chí ra.
An Tử Dụ hùng hổ đến tập đoàn Đường Thị tìm Đường Khải Hiên để tính sổ, nhưng được trợ lý của anh ta cho biết hiện tại Đường Khải Hiên không có ở công ty.
An Tử Dụ gọi lại cho Đường Khải Hiên, nhưng nó vẫn là trạng thái tắt máy.
Người đàn ông này, cố ý trừng phạt cô, để cô hủy hoại thanh danh ở thành phố Kinh Hoa, anh ta có thể có chỗ tốt gì?
Anh ta chỉ không muốn cô sống như vậy sao?
An Tử Dụ tức giận đến mức suýt chút nữa bạo phát, nhưng không tìm được Đường Khải Hiên, cũng không dám xuất hiện trên đuồng, vì vậy cô ấy nhanh chóng lái xe rời khỏi tập đoàn Đường Thị, chờ Đường Khải Hiên thò đầu ra.
An Tử Dụ đang lang thang trên phố, không có nơi nào để đi, không có ai khác có thể trút bầu tâm sự chán nản, đành phải gọi cho Vũ Tiểu Kiều.
Khi Vũ Tiểu Kiều trả lời điện thoại, An Tử Dụ sắp khóc.
“Tiểu Kiều, tôi hoàn toàn thân bại danh liệt. Mọi người đều nghĩ tôi là ... một người phụ nữ xấu.”
Vũ Tiểu Kiều cũng nghe nói đến An Tử Dụ, muốn an ủi, nhưng không biết phải nói như thế nào.
“Trước tiên cô không nên gấp gáp, tôi sẽ tìm cô ngay.”
An Tử Dụ tìm một quán cà phê khuất rồi đi vào, sợ bị nhận ra còn đeo kính đội mũ.
Điều khiến An Tử Dụ ngạc nhiên là không ngờ chỗ này lại gặp phải Thẩm Tinh Châu ở đây.
Anh ta đang ngồi một mình sát bên cửa sổ uống cà phê, và có vẻ như tâm trạng anh ta không được tốt.
An Tử Dụ muốn quay người rời đi, nhưng cô đã bị Thẩm Tinh Châu nhận ra.
“An Tử Dụ!”
Thẩm Tinh Châu hét lên, bước nhanh xông tới.
An Tử Dụ không thoát được, đành phải đứng chôn chân nhìn Thẩm Tinh Châu với vẻ mặt xanh lét.
Mọi người trong quán cà phê đều nhìn lên sau khi nghe thấy tên An Tử Dụ.
Thấy là gần đây An Tử Dụ bị bôi nhọ, còn có Thẩm Tinh Châu, tất cả mọi người đang xem rất phấn khích, còn cầm di động để chụp ảnh quay phim.
Bây giờ là thời đại Internet, và mọi người đều muốn tạo ra một số sự kiện mới lạ và đăng chúng lên Weibo của họ để nhận được nhiều sự nhiệt tình.
Thẩm Tinh Châu ngăn An Tử Dụ lại, vẻ mặt xấu xa như nhìn thấy kẻ thù.
An Tử Dụ ngượng ngùng: “Anh có chuyện gì? Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây rất đông người.”
Thẩm Tinh Châu cười lạnh một tiếng, khinh thường: “Cô còn sợ xấu hổ sao? Tôi cho rằng cô chính là không sợ mất mặt nhất!”
“Thẩm Tinh Châu, nói chuyện sạch sẽ một chút! Anh tự mình làm việc tốt, còn muốn oán hận người khác hay sao?” An Tử Dụ có chút tức giận.
Cô cho rằng từ sau khi ly hôn, Thẩm Tinh Châu không bao giờ tìm cô nữa, mọi chuyện giữa hai người sẽ kết thúc ở đây, sẽ không còn dây dưa gì nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!