Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn đang âu yếm chưa được bao lâu thì điện thoại di động của Vũ Tiểu Kiều bỗng đổ chuông.
Người gọi là An Tử Dụ.
Ngay khi Vũ Tiểu Kiều bấc máy đã nghe thấy tiếng kêu cứu của An Tử Dụ .
“Sao vậy, An An!” Vũ Tiểu Kiều kinh hãi.
“Mau mở cửa cho tôi, tôi cần phải trốn ở đây vài ngày!”
Hóa ra bây giờ An Tử Dụ đang ở ngoài cửa.
Tịch Thần Hạn lo lắng rằng Vũ Tiểu Kiều sẽ không tiện ra khỏi giường, vì vậy anh ấy đã đích thân đi ra mở cửa.
Cửa mở.
An Tử Dụ có chút xấu hổ khi nhìn thấy Tịch Thần Hạn mặc đồ ngủ: “Tôi đến đột ngột như vậy liệu có làm phiền đến hai người không?”
“Không.” Tịch Thần Hạn trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Cô đến đây bầu bạn với cô ấy cũng tốt, một lát tôi còn có công chuyện phải đi.”
Tịch Thần Hạn lo lắng Vũ Tiểu Kiều sẽ hiểu lầm rằng anh sẽ làm việc gì ờ ám ở bên ngoài, vì vậy anh ấy đã nói thêm một câu.
“Buổi tối tôi có một cuộc họp.”
Tịch Thần Hạn vốn có một cuộc họp ở công ty vào buổi chiều nhưng khi nghe Đông Thanh báo tin rằng đích thân Mục Vân Thơ đến Ngự Hải Long Loan, anh đã vội vàng trở về và hoãn cuộc họp đến tận tối.
Thím Tần đi mua rau về, thấy nhà có thêm khách nên vội vàng xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Vũ Tiểu Kiều mặc quần áo đi ra khỏi phòng ngủ: “An An rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao mà gấp như vậy, tí nữa thì dọa chết mình rồi, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện.”
An Tử Dụ liếc mắt nhìn Tịch Thần Hạn, bước nhanh tới Vũ Tiểu Kiều, kéo cô sang một bên, nói nhỏ.
“Đường Khải Hiên muốn kết hôn với tôi. Tôi không đồng ý nên anh ta bèn uy hiếp và buộc tôi phải ký. Tôi sợ đến mức phải tới chỗ cô lánh nạn.”
“Kết hôn? Đây là chuyện tốt mà! Làm sao có thể nói là lánh nạn?” Đôi mắt Vũ Tiểu Kiều lập tức sáng lên.
An Tử Dụ ngẩn ra trợn tròn mắt: “Cô đừng như vậy có được không? Hiện tại có thể coi cô chính là cứu tinh của mình.”
“Cứu tinh thì tôi không dám. Cho cô ở một đêm cũng không sao, nhưng cô trốn được ngày một ngày hai chứ còn lâu đã trốn được lâu dài!”
“Kết hôn, là chuyện của tự nguyện của hai người! Làm sao có thể ép buộc! Hơn nữa ... tôi cũng không muốn gả cho anh ta.”
Cô chỉ đồng ý sẽ trở thành người phụ nữ của Đường Khải Hiên, nhưng cô ấy không hứa sẽ kết hôn với anh.
Trước khi Đường Khải Hiên nói về việc kết hôn, cô còn nghĩ rằng anh ấy chỉ nói đùa để dọa cô.
Không ngờ, Đường Khải Hiên nói thật.
Ban đầu, An Tử Dụ đi cùng Tô Quý Ninh trong bệnh viện.
Quý Ninh và Tô Nhất Hàng nghi ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều là con gái út của nhà họ Tô đã mất tích nhiều năm nên tâm trạng của gia đình không được tốt cho lắm.
Mặc dù Quý Ninh rất vui mừng, cuối cùng cũng tìm được con gái, nhưng vì đó là Vũ Tiểu Kiều nên trong lòng có chút bất lực.
Và Tô Nhất Hàng tất nhiên không cần phải nói cũng thấy được nỗi buồn nhiều hơn là bất ngờ.
Vũ Tiểu Kiều không biết An Tử Dụ đang nghĩ gì, vì vậy cô yên lặng liếc nhìn Tịch Thần Hạn, rồi nói nhỏ với An Tử Dụ.
“Cách tiếp cận của Đường Khải Hiên, tôi nghĩ là rất độc đoán và hùng mạnh, tại sao coo không đống ý đi, thực ra anh ta cũng được đấy chứ.”
“An An, đừng nghĩ nhiều, nói không chừng có thể là hai người có một mối nhân duyên tốt.”
“Kết hôn cái gì mà kết hôn! Nếu cô thích tôi xin nhường lại mối lương duyên này cho cô, mãi mãi hạnh phúc.” An Tử Dụ tức giận nói.
An Tử Dụ cảm thấy lạnh sống lưng khi chưa kịp nói hết lời, cô lặng lẽ lùi lại, liếc nhìn Tịch Thần Hạn rồi lè lưỡi.
Tịch Thần Hạn một mặt lạnh lùng nói: “Tiểu Kiều của chúng tôi, kết mối lương duyên với tôi là đủ rồi.”
“Là chúng ta thì sẽ chúc cho cô và Đường Khải Hiên mãi mãi hạnh phúc.” Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều vào lòng, tuyên bố chủ quyền một cách độc đoán.
An Tử Dụ khóe môi giật giật: “Dù sao tôi cũng không muốn gả cho anh ta.”
Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể cho An Tử Dụ một cái nhìn cầu cứu, mím môi một cái rồi nói.
“Thực ra, tôi nghĩ Đường Khải Hiên là người tốt, phong độ. Chỉ cần hai người hòa hợp được hai người ắt sẽ hạnh phúc.”
“Tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho hai người.” Giọng điệu của Vũ Tiểu Kiều mang theo ẩn ý.
An Tử Dụ tức giận: “Tôi không thích anh ta! Tôi sẽ không kết hôn với anh ta!”
“Được, được thôi! Chúc hai người hạnh phúc, kết hôn với người mình thích .. được chưa...đừng giận nữa mà.”
“Anh ta là kẻ thù không đội trời chung của tôi, chỉ cần nhìn thấy anh ấy là biết không có gì tốt đẹp rồi.”
An Tử Dụ nghĩ đến lần đầu tiên cô gặp Đường Khải Hiên và sau này khi bị Đường Khải Hiên phá rối đám cưới của cô và Thẩm Tinh Châu, rồi cả đêm say xỉn của cô và anh ta ...
Sau đó bị Đường Khải Hiên dọa phải chịu trách nhiệm, bồi thường số tiền khổng lồ lến đến hai mươi triệu và ép cô buộc phải ly hôn với Thẩm Tinh Châu.
Từng thứ từng thứ một đều do Đường Khải Hiên một tay gây ra, khiến cho An Tử Dụ bây giờ hận anh ta đến xương tủy .
Vũ Tiểu Kiều dựa vào vòng tay của Tịch Thần Hạn, nhìn bộ dạng khó chịu của An Tử Dụ, cười run rẩy.
An Tử Dụ lườm Vũ Tiểu Kiều một cái “Giờ mà cô vẫn có thể cười được nữa.”
“Không có, tôi đâu có cười gì đâu...” Vũ Tiểu Kiều che miệng cố nhịn cười: “Tôi thấy cô như hoa nở hai lần sắc diễm phúc lớn ấy chứ.”
“Đi chết đi.” An Tử Dụ nghiến răng nghiến lợi.
Khuôn mặt của Tịch Thần Hạn lại tối sầm lại.
Mặc dù An Tử Dụ và Vũ Tiểu Kiều là chị em tốt nhất của nhau, nhưng anh không muốn nghe người khác nói đùa với Vũ Tiểu Kiều như thế này với từ “đi chết đi”.
Nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Thần Hạn xầm lại, An Tử Dụ chợt nhận ra, đùa với người phụ nữ đang mang thai như thế này thật sự không tốt chút nào.
Cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình ngay lúc này và bắt đầu im lặng không nói gì thêm.
Vũ Tiểu Kiều liếc nhìn Tịch Thần Hạn.
An Tử Dụ không dám nói khi cây gậy thần đang ở đây.
“Được rồi! Để thím Tần giúp cô dọn dẹp phòng một lát tạm thời cô cứ ở đây đi.”
“Chỉ cần cô muốn ở thì ở bao lâu cũng không quan trọng, nhưng tôi chỉ mong nơi đây có thể trở thành chỗ dựa cho cô.”
Tịch Thần Hạn hai tay khoanh trước ngực, im lặng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Tịch Thần Hạn mới chậm rãi thốt ra một chữ từ đôi môi mỏng.
“Anh ta lấy hai mươi triệu của tôi. Đã đến lúc phải thu về một ít tiền lãi”.
An Tử Dụ và Vũ Tiểu Kiều nhìn nhau rồi quay sang nhìn Tịch Thần Hạn.
Và Tịch Thần Hạn đã đi về phía phòng làm việc, để lại cho họ một bí mật phía sau.
“Anh ta định làm gì?” An Tử Dụ cau mày.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Có điều với trình độ hai mặt của Tịch Thần Hạn nhà tôi thì vị Đường Khải Hiên đó cũng không rẻ rúm gì đây.” Vũ Tiểu Kiều mỉm cười.
An Tử Dụ lại đảo mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Tình cảm của người cũng tiến triển nhanh thật đấy, giờ thành cả Thần Hạn nhà tôi rồi cơ.”
Vũ Tiểu Kiều nhíu mày đắc thắng, một tay đỡ lấy bụng cô, vẻ đầy thai nghén.
“Baby, bố nó, chúng ta hãy làm điều đó!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!