Khi Vũ Tiểu kiều nghe thấy lời đảm bảo của Tịch Thần Hạn ngoài cửa, cơn tức giận tồn đọng trong lòng cô lúc này đã phần nào được dập tắt.
Cô đợi lâu như vậy, ngóng lâu như vậy, chỉ là đợi anh nói “sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Mục Vân Thơ.”
Tịch Thần Hạn không phải là người có thể dễ dàng đứng ra bảo lãnh.
Một khi đã nói ra, anh ấy nhất định sẽ làm được.
Anh ấy quả thực là một người đàn ông có trách nhiệm.
nhưng……
Vũ Tiểu Kiều vẫn có chút băn khoăn lẽ nào tha thữ cho anh ấy một cách dễ dàng như vậy, anh ấy sẽ không hiểu được mức độ nghiêm trọng của nó?
Anh cảm thấy giữa anh và Mục Vân Thơ không có gì, chỉ vì anh cảm thấy thương hại cho Mục Vân Thơ bây giờ và cảm thấy không có người thân ở bên cạnh nên anh muốn chăm sóc cho cô ta.
Cảm giác này, Vũ Tiểu Kiều hiểu rất rõ.
Nếu được thay thế bởi một người bạn rất quan trọng ở bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ qua tình huống như vậy.
Nhưng dù sao thì giữa Mục Vân Thơ và Tịch Thần Hạn cũng đã có một quá khứ khó quên.
Bạn gái cũ là loài động vật thực sự nguy hiểm.
Hơn nữa, Mục Vân Thơ vẫn là một đóa sen trắng!
Khi Vũ Tiểu Kiều còn đang do dự, Tịch Thần Hạn đã mở cửa và bước vào.
Cô đang nằm trên giường nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ, mặc kệ Tịch Thần Hạn.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Vũ Tiểu Kiều nhắm chặt mắt hơn.
Tịch Thần Hạn sao có thể không biết cô đang giả vờ ngủ, cúi xuống cười thầm, nhìn hàng mi dày và cong của cô, lòng anh mềm nhũn.
Anh đột nhiên muốn hôn cô, nhưng lại lo lắng rằng điều đó sẽ làm xáo trộn sự im lặng của cô.
Anh cứ nghiêng người lặng lẽ nhìn cô.
Trong lòng Tịch Thần Hạn luôn cảm thấy phụ nữ là một trong những loài động vật đáng sợ nhất, họ làm tổn thương con người một cách vô hình, và làm tổn thương con người bằng những phương pháp tàn nhẫn và nhẫn tâm.
Anh từng rất ghét phụ nữ, kể cả lần đầu tiếp xúc với Vũ Tiểu Kiều.
Nhưng bây giờ có vẻ như người phụ nữ nhỏ mà anh chọn vẫn rất dễ thương và không có gì ghê gớm cả.
Mặc dù Vũ Tiểu Kiều đang nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như muốn thiêu đốt cô của Tịch Thần Hạn đang nhìn cô không chớp mắt.
Anh thở gấp đến gần cô, cô không khỏi đỏ mặt.
Thấy cô không thể giả bộ nữa Tịch Thần Hạn khẽ nhếch khóe môi: “Tiểu Kiều, có một số chuyện đã qua.”
Trái tim cô run lên.
Mặc dù cô sẵn sàng tin vào sự chân thành của Tịch Thần Hạn, nhưng những lời của Mục Vân Thơ...
Ngay từ đầu, anh ta thực sự dùng cô làm vật thay thế?
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ kéo chăn bông che nửa khuôn mặt, chặn lại hơi thở của Tịch Thần Hạn đang tiến sát trên má cô.
“Em ngẩn người làm gì? Không chịu nói.” Anh gõ nhẹ lên trán cô.
“Tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, và nó càng không tốt cho bảo bối của chúng ta.”
Vũ Tiểu Kiều trố mắt: “Anh còn biết nghĩ đến bảo bối!”
“Đương nhiên là anh biết đến bảo bối, nó ở trong bụng em.” Bàn tay vạm vỡ của anh nhẹ nhàng che bụng Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều gạt tay anh ra: “Một người phụ nữ dám kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi, chính là dũng khí do em đem lại!”
“Vì vậy, tôi cam đoan rằng tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô ấy.”
“Cô ta có bằng lòng không?”
“Cô ta không có quyền lựa chọn.”
“Em nghĩ cô ấy sẽ không dễ dàng buông tay!” Vũ Tiểu Kiều vẫn không ngững tức giận và không thèm để ý đến Tịch Thần Hạn .
Tịch Thần Hạn cũng không tức giận, ngay sau khi vươn cánh tay dài ra, ôm Vũ Tiểu Kiều vào lòng.
Người phụ nữ này thật sự rất nhẹ, giống như một tờ giấy mỏng, rất mỏng manh trong vòng tay của anh, cánh tay của anh hoàn toàn có thể quấn lấy cô.
“Tiểu Kiều...”
Giọng anh trở nên khàn khàn.
Vũ Tiểu Kiều tựa vào trong vòng tay ấm áp của anh, trầm mặc không nói, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Cuối cùng cũng nhận được bảo bọc của anh ấy
Hay là cho anh ấy thêm một cơ hội khác!
“Em muốn anh xin lỗi em, xin lỗi bảo bối của chúng ta.”
Tịch Thần Hạn bật cười: “Bây giờ em là tất cả đối với anh.”
Anh đã luôn làm việc chăm chỉ đến tận bây giờ chỉ để bảo vệ mẹ con cô.
“Mục Vân Thơ nói, anh không muốn cổ phần của bà nội vì muốn bảo vệ cô ấy!” Vũ Tiểu Kiều chua chát hỏi.
Một người đàn ông có thể vì gia đình mà chia sẻ, che chở, như vậy không phải là tình yêu sâu đậm, còn có thể là điều gì nữa sao?
Nghĩ đến điều này, Vũ Tiểu Kiều cảm thấy rất khó chịu.
“Em cũng tin lời của cô ta sao?”
“Không tin cũng được nhưng anh phải cho em một lời giải thích! Nếu không phải vì sự sơ suất của anh, làm sao có thể khiến... bà Tịch lấy đi vốn chủ sở hữu trong của bà nội.”
Tịch Thần Hạn không nói gì mà chỉ siết chặt vòng tay, ôm chặt Vũ Tiểu Kiều vào lòng.
“Anh nói đi!” Vũ Tiểu Kiều giãy dụa nhưng không thể đẩy cánh tay vạm vỡ của anh ra.
“Cô ấy ép anh ly hôn với em nhưng anh không đồng ý. Vì vậy, anh đã sử dụng vốn cổ phần của bà làm giao dịch, nhưng vốn cổ phần của bà đương nhiên sẽ không dễ dàng cho cô ấy.”
“...”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên không nói nên lời, cô ngây người nhìn Tịch Thần Hạn, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.
Hóa ra là anh vì cô!
Đó không phải là những gì Mục Vân thơ đã nói!
Tịch Thần Hạn nhìn vào mắt cô và nói một cách chân thành: “Tiểu Kiều những gì anh nói đều là sự thật, anh rất trân trọng hiện tại của chúng ta và không hề muốn bất kỳ ai phá hủy nó.”
Vũ Tiểu Kiều cảm động đến phát khóc trước những lời nói đầy chân thành của anh, và nhào vào vòng tay của Tịch Thần Hạn, ôm chặt anh ấy.
Chiếc đầu nhỏ của cô cọ tới cọ lui trong vòng tay anh, cảm giác ngứa ngáy, cả người nóng ran ...
“Tiểu Kiều, em có chắc tiếp tục không?” Giọng anh trầm và khàn đi.
“Cái gì?” Cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ.
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng gần như kề sát vào môi cô, giọng nói càng trầm hơn.
“Anh muốn ăn em...”
Hai má Vũ Tiểu Kiều đỏ bừng ngay lập tức, cô nhẹ giọng đẩy anh ra.
“Không... không thể...”
“Anh sẽ rất nhẹ nhàng thôi.” Anh từng bước trêu chọc cô.
Vũ Tiểu Kiều thực sự sẽ bị giọng nói của anh làm cho mềm lòng, vì vậy cô bật cười thành tiếng.
“Nhớ em như vậy sao?”
“Đương nhiên! Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.”
“Anh không phải là người có khả năng tập trung tốt nhất sao?”
“Trước mặt em thì không còn bất kỳ sự tập trung nào hết.”
“Em vồn muốn khen sự tập trung của anh còn bây giờ chắc phải thu hồi lại thôi.” Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng nhìn anh, đôi mắt to long lanh lấp lánh trông rất đẹp.
Tịch Thần Hạn thực sự khó có thể kiềm chế được, hơi thở nóng rực của anh tăng vọt lên.
Khi anh trở mình, anh đè cô xuống dưới người anh và nhìn ánh mắt như muốn chiếm lấy cô.
“Không cần khen, anh muốn ăn em...”
“Ê…”
Nụ hôn của anh chạm xuống chặn lại khuôn miệng đỏ anh đào của cô, kéo dài vướng víu, cướp đoạt vị giác của cô ...
Thím Tần đang đứng ngoài cửa, thấy bên trong không có tranh cãi gì liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Xem ra cô chủ và cậu chủ đã giảng hòa rồi! Cuộc cãi và của hai người như là cơm bữa mà cãi xong là thắm thiết trở lại.”