Vũ Tiểu Kiều yên lặng lắng nghe Cao Thúy Cầm tường thuật lại đêm mưa bão nhiều năm trước, tâm nhĩ cũng thắt chặt theo từng sự kiện xảy ra.
“Đêm hôm đó, khắp nơi đều được thắp sáng bởi ánh sáng của tia chớp, mưa rơi rất lớn rất lớn...”
“Hàng xóm ở trong ngõ hầu hết đều là người có tuổi, bọn họ cũng bị cậu bé người đầy máu dọa sợ mất mật.”
“Chỉ có mẹ là còn trẻ với có sức lực, với cả bản thân cũng có con trai, không chịu nổi bé con còn nhỏ như vậy bị thương, nhất là khi nhìn thấy thằng bé sợ đến mức run rẩy, trái tim của mẹ cũng vỡ nát theo thằng bé.”
“Mẹ ôm lấy thằng bé đi đến bệnh viện, vì mưa quá nặng hạt nên hoàn toàn không bắt được xe, mẹ chỉ đành ôm lấy thằng bé chạy bộ đến bệnh viện, lúc đó thằng bé vì mất máu quá nhiều nên đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi.”
“Mẹ ở trong bệnh viện chăm sóc thằng bé một đêm, nhìn thằng bé còn nhỏ như vậy, trong mơ còn hay hét lên, lúc ngủ lại cuộn tròn người lại, toàn thân không ngừng run rẩy, mẹ thật lòng cảm thấy nó đáng thương.”
“Mẹ vẫn luôn ở bên thằng bé cho đến khi tình trạng bệnh ổn định, rồi mới đưa thằng bé cho y tá chăm sóc, lúc này mới vội vàng về nhà...”
“Nhưng không ngờ rằng...”
Cao Thúy Cầm lại bắt đầu rơi nước mắt, giọng nói khản đặc: “Tùng Tùng của mẹ không thấy đâu rồi! Hàng xóm xung quang giúp mẹ đi tìm Tùng Tùng, mọi người ra ngoài tìm nguyên một ngày mới tìm thấy Tùng Tùng bị ngất xỉu ở dưới bức tường phía sau nhà Lê Mai.”
“Là Lê Mai tưởng rằng mẹ trộm mất con trai bà ta, nên mới vào nhà ôm lấy Tùng Tùng đang ngủ say đi, giấu ở bức tường phía sau nhà bà ta...”
“Đêm hôm đó, trời thì mưa to như thế, thời thiết lại lạnh ngắt, vốn dĩ Tùng Tùng còn hơi ốm, lại bị dầm mưa suốt cả đêm, nên bị sốt cao đến mức mất ý thức!”
“Mẹ ở bệnh viện chăm sóc Tùng Tùng bốn mươi lăm ngày, tổng cộng bốn mươi lăm ngày, Tùng Tùng không hề tỉnh lại...”
“Bác sĩ trong bệnh viện khuyên mẹ bỏ cuộc, bác sĩ nói cho dù có sống được thì Tùng Tùng cũng đã mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân rồi...”
“Ba con cũng muốn mẹ từ bỏ...”
Nói đến đây, Cao Thúy cầm đã sắp không nói thành tiếng rồi.
“Con có biết cảm giác mà ba mẹ ruột phải tự mình buông bỏ con cái là như thế nào không?”
“Mẹ không chịu! Tùng Tùng vẫn còn hơi thở, nó vẫn còn chưa chết, tại sao mẹ phải từ bỏ đứa con của mình!”
Vũ Tiểu Kiều cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, ôm chặt lấy người mẹ đang khóc nức nở.
“Ông trời không phụ lòng mong đợi của mẹ, đã để Tùng Tùng tỉnh lại...bác sỹ cũng nói đây là một kỳ tích.”
“Mẹ rất vui, mẹ còn tường rằng Tùng Tùng của mẹ khỏi rồi, nhưng ai biết đâu...”
“Thằng bé không còn dáng vẻ thông minh lanh lợi như trước đây nữa, cứ ngơ ngơ ngác ngác...không biết nói chuyện, không biết động đậy.”
“Không sao hết, mẹ có thể dạy lại cho thằng bé từng chút từng chút một...”
“Tiểu Kiều!”
Cao Thúy Cầm kéo chặt lấy tay Vũ Tiểu Kiều, nắm rất chắc, giống như muốn dùng cách này để giải tỏa hết mọi sự đau lòng ra ngoài.
Đôi mắt Cao Thúy Cầm ướt đẫm, nhìn thẳng vào Vũ Tiểu Kiều, trong giọng nói tràn ngập sự nghẹn ngào.
“Lúc đó mẹ thật sự rất hận rất hận hai mẹ con bọn họ! Đợi đến khi mẹ về nhà, đến tìm Lê Mai để làm rõ mọi chuyện, hai mẹ con bọn họ đã chuyển nhà đi nơi khác rồi!”
“Bởi vì chuyện của anh trai con, mẹ và ba con bắt đầu cãi nhau, bắt đầu xuất hiện sự bất đồng!”
“Ông ta được thăng chức, rồi quen biết với Tôn Hồng, ông ta vứt bỏ mẹ...mà mẹ vẫn không hay biết, rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì, để đến mức vừa mất đi đứa con trai, lại còn mất đi cả người chồng và cái nhà này...”
“Năm đó mẹ chỉ nhất thời tốt bụng cứu được một đứa bé...thế mà lại đem lại cho mình một tai họa lớn như vậy.”
“Khoảng thời gian đó, cuộc sống của mẹ trôi qua một cách ảm đạm! Mỗi ngày đều như kề sát bờ vực sụp đổ, cũng đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái...”
Cao Thúy Cầm dựa vào lòng Vũ Tiểu Kiều khóc ‘hu hu’ kéo lấy cô.
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy Cao Thúy Cầm, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Tuy cô không biết Cao Thúy Cầm đã làm chuyện gì sai trái, nhưng đại khái cũng biết được chuyện năm xưa Cao Thúy Cầm tráo đổi cô và Vũ Phi Phi, chắc có lẽ cũng là chuyện sảy ra trong khoảng thời gian đó.
Tuy Cao Thúy Cầm làm sai nhưng người đáng hận tất có chỗ đáng thương.
Rất khó để người ta phán xét, là đúng, hay là sai.
“Bây giờ thì con biết rồi đấy, vì năm năm xưa mẹ lại phản đối con và Tịch Thần Hạn đến với nhau...là nó hại anh con...”
“Mẹ thật sự thật sự thật sự rất hận hai mẹ con bọn họ...nhưng lại thấy con yêu cậu ta như vậy, mẹ dù có hận nhưng cũng hết cách.”
“Tuy mẹ không phải mẹ ruột của con, nhưng dù sao cũng đã sống với nhau hai mươi mấy năm trời rồi thì làm gì có chuyện không có chút tình cảm nào chứ...”
“Mẹ thật sự phải đấu tranh rất nhiều, cũng rất khổ sở...trong lòng mỗi ngày đều như bị giày vò, rốt cuộc phải làm thế nào mới vẹn cả đôi đường?”
“Mẹ biết, mấy năm qua xin lỗi con...luôn không đối xử tốt với con, lúc nào cũng hà khắc, nghiêm nghị...”
“Con có thể tha thứ cho mẹ không? Cũng tha thứ cho Phi Phi? Đều là do mẹ làm sai...mẹ không nên đem chuyện đau khổ năm đó ra làm cách hủy hoại cuộc đời con, để tìm được sự cân bằng trong lòng.”
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ rơi nước mắt, đáy mắt đã bị nước mắt nhấn chìm.
“Mẹ thật sự có lỗi với con, bất kể là chuyện của mấy năm qua, hay là chuyện giữa con với Phi Phi...”
“Bây giờ mẹ thật lòng hy vọng con được hạnh phúc, chỉ cần con sống tốt hơn một chút, cười nhiều hơn một chút, thì mẹ đã có thể không hổ thẹn đến vậy rồi.”
“Đừng vì chuyện của anh con làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của con, mọi chuyện đều đã qua rồi, mẹ cũng đã buông bỏ được rồi.”
“Thực sự thực sự buông bỏ rồi...nhưng con giúp mẹ gửi một câu cho Tịch Thần Hạn, nếu như muốn mẹ cậu ta còn sống, thì cứ bảo vệ cho tốt đi.”
Cao Thúy Cầm khóc rất lâu, nên cũng đã mệt, cũng rất yếu ớt, vừa nằm xuống giường đã dần chìm vào giấc ngủ.
Vũ Tiểu Kiều lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt, giúp mẹ đắp lại chăn, âm thanh khàn khàn vang lên.
“Mẹ, con tha thứ cho mẹ, bất kể mọi chuyện ra sao mẹ vẫn là mẹ của con.”
Vũ Tiểu Kiều bước ra khỏi phòng bệnh của Cao Thúy Cầm, Tịch Thần Hạn đang đứng trước một ô cửa sổ cách đó không xa, tầm mắt hướng về bầu trời xanh thẳm xa xăm, ánh mắt vừa trầm vừa lạnh.
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng đi về phía anh, đứng ở vị trí cách anh vài bước chân, đôi chân đứng vững lại, hướng về phía thân hình cao ngạo thẳng tắp của anh, trong lòng tràn ngập sự phức tạp.
Người đàn ông kiêu ngạo này, không ngờ lại có một quá khứ không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Người đàn ông nhìn vào tưởng lạnh lẽo này, sở hữu một vị trí mà rất nhiều người cả đời muốn cũng không có được, nhưng sự cô đơn và lạnh lẽo trong lòng anh, có mấy ai có thể hiểu được.”
Vũ Tiểu Kiều rất muốn giúp anh giải tỏa nỗi ám ảnh trong lòng, để ánh mặt trời chiếu rọi đám mây đen ứ đọng lại suốt mấy năm qua, để anh có thể trở về với trạng thái bình thường.
Nhưng những thứ này, cô thật sự có thể làm được sao?
Trầm mặc một lúc lâu, an tĩnh một lúc lâu, không có lấy một âm thanh, cuối cùng có một loạt tiếng bước chân đang đến gần cắt đứt bầu không khí tĩnh mịch đầy áp lực.
Đông Thanh bước đến gần, nói thầm vào tai Tịch Thần Hạn, không biết là đang nói gì, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Tịch Thần Hạn này càng trở nên nham hiểm.
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn anh, vốn định hỏi xem có chuyện gì thì nghe thấy Tịch Thần Hạn thấp giọng quát lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!