Vũ Tiểu Kiều bị Tịch Thần Hạn nhét vào bên trong xe.
Tịch Thần Hạn khởi động xe, nhanh chóng lao ra ngoài.
Vũ Tiểu Kiều không biết Tịch Thần Hạn muốn đưa cô đi đâu, nhưng mà cứ như vậy bị trói lên xe, cô rất kinh hãi hoảng loạn.
“Anh muốn làm gì? Buộc tôi phải ly hôn sao? Giống như lúc kết hôn, không có sự đồng ý của tôi, anh muốn ép tôi sao?”
“Tôi sẽ không đồng ý! Vì sao quyền chủ động luôn ở trong tay anh!”
“Tôi không đồng ý ly hôn, anh đừng mơ ly hôn với tôi!”
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt cửa xe, ngón tay dùng nhiều sức, khớp xương đều trở nên trắng bệch.
Cô không nhịn mà nói với chính mình, tuyệt đối sẽ không để cho Tịch Thần Hạn tuỳ ý sắp đặt nữa.
Anh muốn ly hôn, cô càng không cho anh được như ý nguyện!
Có lẽ là Tịch Thần Hạn chịu không nổi âm thanh của Vũ Tiểu Kiều, bỗng nhiên dừng xe lại.
Thân thể Vũ Tiểu Kiều đột nhiên lao về phía trước, cánh tay dài của Tịch Thần Hạn vươn tới, một tay ôm lấy cô, vững vàng kéo cô vào trong lòng ngực.
Lòng bàn tay to rộng của anh, dán chặt ở trên bụng nhỏ của cô, ấm áp mà ôm chặt lấy cô và đứa bé.
Trong nháy mắt, hốc mắt Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đỏ bừng lên.
Đây là gì chứ?
Ở sâu trong đáy lòng anh, có phải cũng luyến tiếc cô và đứa bé không?
Vào lúc cô đang tức giận muốn đẩy anh ra, âm thanh trầm thấp khàn khàn của anh vang lên ở bên tai.
“Vũ Tiểu Kiều, chỉ số IQ của em, vẫn nên ở lại làm ấm giường cho anh thôi.”
“……”
Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên ngẩn ra.
Lời này của anh là có ý gì?
Anh có thể đừng nói những lời cao thâm như vậy được không!
Đúng là chỉ số IQ của cô không cao lắm.
“Em cho rằng anh thật sự muốn ly hôn với em, bỏ em và con sao?” Tịch Thần Hạn càng ôm chặt hơn, bàn tay ôm chặt lấy bụng của Vũ Tiểu Kiều.
Đây là cốt nhục của anh, sao anh có thể bỏ được!
“Vậy anh có ý gì?” Cô có chút bị anh làm cho hồ đồ.
“Anh muốn giao toàn bộ tài sản cho em, sau khi ly hôn, em chính là người sở hữu cổ phần lớn nhất ở tập đoàn Tịch Thị.” Tịch Thần Hạn nói.
Giờ phút này Vũ Tiểu Kiều có chút hoảng hốt hiểu ra.
Anh là muốn dùng biện pháp này, bảo vệ cổ phần của nhà họ Tịch?
Thật ra cô cũng đã sớm phát hiện ra anh có ý định này, nếu không cũng sẽ không lén lút đi vào phòng làm việc của Vũ Kiến Trung tìm manh mối.
Nhưng mà…
Cô càng không hi vọng ly hôn với anh, thoát khỏi mối quan hệ ly hôn.
Mặc dù anh có nỗi khổ, cô cũng không hy vọng dùng biện pháp như vậy rời xa anh.
“Em muốn…” Am của cô nghẹn ngào: “Cùng anh gánh vác mưa mưa gió gió, sóng vai đi cùng nhau.”
Mà không phải bị anh đẩy ra đứng ngoài cuộc.
Tịch Thần Hạn ôm chặt cô, khuôn mặt tuấn tú dính sát vào sườn mặt cô, hơi thở ấm áp phun lên da thịt cô, ấm áp, ngứa ngáy.
Vào giây phút này, trái tim Tô Vũ Kiều mềm nhũn.
Cô ôm chặt bàn tay to rộng của anh, dựa vào trong lòng ngực anh.
“Anh biết, em khổ sở, mê mang, sợ hãi như thế nào không?”
“Cho dù không phải anh thật sự muốn ly hôn, nói với em không được sao? Anh biết em có bao nhiêu…” Trong ánh mắt Vũ Tiểu Kiều ngập đầy nước mắt, còn chưa nói dứt lời, đã bị đôi môi mỏng của Tịch Thần Hạn chặn lại.
Anh hôn cô thật sây, muốn giải toả hết tất cả sự nhung nhớ trong mấy ngày này ở giây phút này.
Hôn thật lâu, thân thể anh dần dần nóng lên.
Cô nhanh chóng đẩy anh ra, gương mặt nóng đỏ bừng như máu, cúi đầu thật thấp, né tránh ra phía sau.
Tịch Thần Hạn nhìn dáng vẻ thẹn thùng ướt át của cô, trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt cũng càng nuông chiều.
“Đồ ngốc này, tự mình suy nghĩ miên man, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh.”
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi, không nói lời nào.
Ai bảo anh luôn khó đoán như vậy, làm cô khó hiểu như vậy.
“Đều tại em!” Tịch Thần Hạn chọc một cái lên chóp mũi cô.
“Sao lại trách em?” Cô giận dỗi trừng mắt với anh.
“Còn không phải em luôn gặp Tô Nhất Hàng, làm hại anh không muốn giải thích với em.”
Sau đó, Tịch Thần Hạn lại nói.
“Làm hại anh mấy ngày nay tâm trạng cực kỳ kém.”
Miệng Vũ Tiểu Kiều dẩu càng cao: “Em cũng đã giải thích với anh bao nhiêu lần rồi, em và Tô Nhất Hàng không có gì.”
“Chính là anh ghen, không thích nhìn thấy anh ta đi tới đi lui ở bên cạnh em.”
“Anh ấy cũng là lo lắng cho em.”
“Người phụ nữ của anh, không cần người đàn ông khác lo lắng.” Tịch Thần Hạn dùng một tay ôm Vũ Tiểu Kiều vào trong lòng ngực, khóe môi nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt.
“Còn không phải bởi vì anh không tốt với em, nếu như anh tốt với em không ai bằng, thì có người nào sẽ lo lắng cho em chứ.” Cô hừ một tiếng, ngón tay dùng sức chọc chọc cơ ngực anh.
Cơ bắp của anh rất rắn chắc, cứng cứng, cũng có co dãn, cảm giác rất tốt.
Nhưng mà…
Bọn họ là lại làm hoà sao?
Sao cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy? Tất cả đều không chân thật.
Vũ Tiểu Kiều ngửa đầu nhìn chiếc cằm căng cứng của anh: “Còn ly hôn với em không?”
Tịch Thần Hạn lắc đầu, ôm ấp càng chặt hơn: “Làm sao dám ly hôn nữa! Em sẽ chạy mất.”
“Công ty kia?”
“Đã giải quyết rồi!”
“Nhanh như vậy sao?”
Tịch Thần Hạn kiêu ngạo nhướng mày: “Người đàn ông của em là ai!”
Vũ Tiểu Kiều cười ra tiếng: “Chắc chắn là không gạt em chứ?”
“Chắc chắn.”
Cô ôm chặt vòng eo thon của anh, ôm vào trong ngực, bỗng nhiên rất muốn khóc, đôi mắt ẩm ướt.
“Anh xấu xa! Anh là người xấu! Sao anh lại có thể như vậy, luôn bắt nạt em?”
“Có phải em thật sự dễ bắt nạt không? Cho nên anh luôn bắt nạt em?”
Nước mắt cô trào ra, làm ướt áo sơmi của anh.
Anh đau lòng ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô: “Anh thật sự không bắt nạt em, chỉ là không ngờ em lại…”
Tịch Thần Hạn không tiếng động than nhẹ, ôm cô vào trong lòng ngực.
“Đều là do anh không tốt.”
Tuy rằng bây giờ Tịch Thần Hạn đã trở lại, nhưng mà ở trong lòng Vũ Tiểu Kiều, vẫn có một khúc mắc.
Chính là Mục Vân Thơ!
Lúc ấy Tịch Thần Han vì Mục Vân Thơ mà tức giận với cô, tuy rằng bây giờ đã bình thường, nhưng tương lai thì sao?
Chỉ cần Mục Vân Thơ tồn tại, có phải vấn đề giữa bọn họ sẽ không ngừng xảy ra không?
Nhưng ở trong lúc này, cô lại không muốn hỏi.
Nhắc đến Mục Vân Thơ, sẽ chỉ phá hư không khí tốt đẹp của bây giờ.
Cô chỉ muốn loại bỏ hoàn toàn người phụ nữ kia ra khỏi thế giới của bọn họ!
“Thật ra, em cảm thấy khi anh không xụ mặt rất đáng yêu.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“…”
Tịch Thần Hạn không hề có hình tượng trợn trắng mắt, nhìn kỹ ánh mắt quan sát của Vũ Tiểu Kiều.
“Đáng yêu? Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người đánh giá anh như vậy!”
“Đương nhiên rồi, anh ở trong mắt em, thật ra vẫn luôn rất đáng yêu, nhưng mà đôi khi rất khiến người ta khó chịu.”
Nếu người đàn ông này vẫn luôn hoàn hoàn toàn toàn thuộc về một mình cô thì thật tốt?
Vũ Tiểu Kiều suy nghĩ ở trong lòng, không tiếng động thở dài.
Nhưng ở trong lòng Vũ Tiểu Kiều, còn có một trực giác, chính là Tịch Thần Hãn không phải thật sự thích Mục Vân Thơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!