Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Tiểu Kiều thấy trọng tâm câu chuyện của Tô Nhất Hàng dần lệch hướng, bầu không khí xung quanh cũng trở nên không bình thường. 

Vũ Tiểu Kiều vội nhìn đi nơi khác, cô chăm chú nhìn lên nơi tối tăm không được đèn đường chiếu tới ở đằng trước. 

Cô cố gắng giả bộ mỉm cười, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Đưa tôi về đi! Muộn quá rồi, tôi hơi mệt một chút.” 

Tô Nhất Hàng còn không thèm khởi động xe. 

Một lúc sau, Vũ Tiểu Kiều lại nói: "Đưa tôi về đi! Tôi muốn về nghỉ ngơi.”

Tô Nhất Hàng vẫn im lặng không khởi động xe, anh ta nhìn cô với ánh mắt trầm lặng và đầy lưu luyến. 

Anh ta muốn giữ cô lại. 

Dù cho chỉ ở cạnh cô thêm một giây thôi cũng có thể thỏa mãn rồi.

Tuy nhiên...

"Đưa tôi trở về!" Vũ Tiểu Kiều nghiêm túc nhắc lại một lần nữa.

Tô Nhất Hàng nhìn thấy sự kiên quyết và lạnh lùng trong mắt của Vũ Tiểu Kiều, nhiệt độ trong lòng lại dần lạnh đi.  

Anh ta khởi động xe đưa Vũ Tiểu Kiều trở về nhà họ Vũ.

Tô Nhất Hàng muốn định đích thân đưa Vũ Tiểu Kiều trở về nhà họ Vũ, tuy vậy Vũ Tiểu Kiều lại rất kiên quyết, khi còn cách nhà họ Vũ một đoạn, cô đã xuống xe. 

Tô Nhất Hàng biết cô sợ Tịch Thần Hạn nhìn thấy sẽ gây ra nhiều phiền toái cho anh ta. 

Trong mắt anh ta, sự lo lắng của cô là hoàn toàn không cần thiết.

Anh ta không sợ Tịch Thần Hạn.

Nếu người đàn ông đó dám đối xử tệ bạc với cô, anh ta thề có thể đánh cược cả mạng sống mình chỉ để đối đầu với người đàn ông đó. 

Tô Nhất Hàng bật đèn đợi Vu Tiểu Kiều đi qua cổng nhà họ Vũ rồi mới khởi động xe rời đi. 

Khi An Tử Dụ tìm thấy Tô Nhất Hàng thì anh ta đã say khướt ở quán bar. 

An Tử Dụ đứng sau lưng Tô Nhất Hàng, cô ấy ngắm nhìn anh ta đang uống rượu ở quầy, dường như mọi ngóc ngách trong trái tim của cô ấy đều vỡ vụn.

"Tôi thật sự không tìm được ai khác...Cô đến uống với tôi hai ly đi…”

Tô Nhất Hàng lắc lắc ly rượu trước mặt An Tử Dụ: “Tới uống với tôi một ly thôi cũng được.” 

An Tử Dụ bước đến đỡ Tô Nhất Hàng,:"Nhất Hàng, chúng ta đi ra ngoài đi, anh đừng ở đây nữa."

"Tới lượt cô uống kìa. Tử Dụ, tôi có chuyện muốn nói với cô..." Tô Nhất Hàng lung lay vài cái rồi rót cho An Tử Dụ một ly rượu đầy.

An Tử Dụ không uống, cô ấy chỉ đưa cốc nước cho Tô Nhất Hàng. 

"Uống nước đi Nhất Hàng, anh uống nhiều rồi."

Tô Nhất Hàng đẩy cốc nước ra, anh ta nắm chặt cổ tay An Tử Dụ nhìn An Tử Dụ với ánh mắt vô hồn.

"Tử Dụ, cô nói xem... Tại sao lại như thế? Tôi thật sự rất khó chịu..."

Tô Nhất Hàng chỉ vào ngực mình khó khăn nói ra. 

Tô Nhất Hàng nắm chặt lấy tay An Tử Dụ khiến cho gương mặt An Tử Dụ bỗng chốc ửng hồng. 

Tô Nhất Hàng nhìn An Tử Dụ, cười một tiếng: "Tại sao cô không nói gì...Cô cũng giống như Tiểu Kiều, cảm thấy tôi đang “tự mình đa tình”, tự làm tự chịu đúng không?”

"Nhất Hàng, tôi không có!" An Tử Dụ lắc đầu.

"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi không đủ tốt sao?”

Bỗng nhiên tâm trạng của Tô Nhất Hàng trở nên kích động. 

"Tôi thật sự rất thích cô ấy! Nhưng tại sao cô ấy lại chọn thứ cặn bã đó!Anh ta hoàn toàn không có trách nhiệm! Anh ta hoàn toàn không phải là người!Anh ta không tốt với cô ấy chút nào! Tại sao cô ấy lại đồng ý cưới anh ta chứ?Tại sao..."

"Nhất Hàng, anh uống nhiều rồi!" An Tử Dụ đỡ Tô Nhất Hàng, tuy rất đau lòng nhưng cô ấy cũng không biết phải nói gì. 

Tô Nhất Hàng thật sự đã uống quá nhiều, một tay níu An Tử Dụ lại, coi An Tử Dụ thành Vũ Tiểu Kiều.

"Tiểu Kiều... Cô nói đi, cô muốn gì tôi cũng đều sẽ cho cô, tại sao cô không chịu quay đầu lại nhìn tôi lần nào thế?” 

An Tử Dụ muốn rút tay về, nhưng mà Tô Nhất Hàng kiên quyết nắm không chịu buông, dù cho An Tử Dụ cố gắng thế nào cũng không thể đẩy Tô Nhất Hàng ra được. 

"Nhất Hàng, để tôi đưa anh về!"

An Tử Dụ cố gắng đỡ lấy Tô Nhất Hàng, cô ấy vốn định đưa anh ta về nhưng dù có làm gì thì Tô Nhất Hàng cũng không nghe. 

Anh ta đẩy An Tử Dụ ra rồi cầm lấy chai rượu trên quầy đổ hết rượu vào miệng. 

An Tử Dụ vội vàng giằng lấy, nhưng dù thế nào cũng không cản được. 

An Tử Dụ không còn cách nào khác, cô ấy đành mặc kệ cho Tô Nhất Hàng tiếp tục uống. 

“Thôi được rồi! Tôi sẽ uống với anh!”

An Tử Dụ cũng rót một ly rượu, cô ấy ngửa đầu lên trời uống cạn. 

Dần dần, cả hai người đều say khướt. 

Tô Nhất Hàng nói về nỗi buồn trong lòng, còn nỗi buồn của An Tử Dụ cũng nhất thời tràn ra hết. 

"Tôi thật sự rất yêu Tiểu Kiều." Tô Nhất Hàng mơ hồ nói.

An Tử Dụ ngây ngốc nhìn Tô Nhất Hàng: "Đúng vậy, anh yêu cô ấy, còn ai yêu anh, liệu anh có biết không?"

Tô Nhất Hàng lắc đầu: "Trong lòng tôi, vốn dĩ chỉ có cô ấy!"

Tô Nhất Hàng chỉ vào trái tim mình: "Bạch Lạc Băng đối xử với cô ấy như vậy... Trong lòng tôi đã muốn giết Bạch Lạc Băng rồi."

"Nhưng Nhất Hàng, Tiểu Kiều đã có người mình yêu rồi, tại sao anh vẫn nhất quyết không chịu rời đi chứ?”

Tô Nhất Hàng nhếch môi, anh ta vừa khổ sở vừa cay đắng khẽ mỉm cười: “Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là tôi sẽ buông tay…Nhưng cô ấy không hạnh phúc một chút nào. Như vậy làm sao tôi có thể buông tay được chứ?”

"Anh cứ khăng khăng như thế thì được gì? Liệu nó có ý nghĩa gì không? Anh có nghĩ tới anh cứ như vậy mãi, chẳng qua là tự dày vò chính bản thân mình thôi.” An Tử Dụ níu lấy Tô Nhất Hàng lay người anh ta. 

"Vì sao anh lại không chịu buông tay, chúc cô ấy hạnh phúc chứ? Anh cứ tiếp tục đày đọa cô ấy thì cũng chính là đang hành hạ chính anh và còn dày vò cả…” Tôi.

Nước mắt của An Tử Dụ lăn dài, cô ấy nắm chặt tay Tô Nhất Hàng, cuối cùng cũng khóc không ra tiếng.

Nếu như cô ấy vẫn là An Tử Dụ ngày trước, nếu như giữa cô ấy và Đường Khải Hiên không xảy ra chuyện gì thì có lẽ hiện tại cô sẽ nói với Tô Nhất Hàng rằng cô đã yêu anh ta rất nhiều...rất nhiều năm rồi.  

Chỉ là bây giờ, cô ấy đã không còn đủ tư cách để nói ra tình cảm mình luôn chôn chặt trong lòng bấy lâu nay nữa.

Đối với tình cảm dành cho Tô Nhất Hàng, cả đời này, cô ấy chỉ có thể cất giấu sâu trong lòng không thể chạm đến nó nữa. 

An Tử Dụ dùng sức kéo Tô Nhất Hàng.

"Nhất Hàng, đi thôi, tôi đưa anh về, mọi thứ rồi cũng sẽ qua thôi.” 

An Tử Dụ nhấc chân cố gắng đỡ Tô Nhất Hàng đi ra khỏi quán bar.

Gió bên ngoài hơi lạnh, phả vào mặt làm sởn gai ốc.

An Tử Dụ sờ lên má, cô ấy mới biết trên má mình có nước mắt.

Mới sáng sớm, đường phố vắng lặng, xe cộ cũng ít. 

Cô thật sự không đỡ được Tô Nhất Hàng, hai người loạng choạng rồi cùng nhau ngã xuống đất.

Tô Nhất Hàng không đứng dậy nổi.

An Tử Dụ kéo Tô Nhất Hàng, anh ta cũng không đứng lên, hai người cùng nhau ngồi dưới đất.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!