“Tiểu Kiều!”
Tịch Thần Hạn gọi Vũ Tiểu Kiều lại.
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi dừng chân, cô không quay đầu lại nhìn Tịch Thần Hạn mà chỉ đợi câu tiếp theo anh sẽ nói gì.
Đợi một hồi lâu, đằng sau là một sự yên lặng, chẳng có một âm thanh nào.
Vũ Tiểu Kiều không chờ đợi nữa, cô bước nhanh hơn, vội vã đi lên đằng trước trước.
Tiếng bước chân đuổi theo đằng sau, cô chạy nhanh hơn. Lúc đến cuối hành lang lại bị Tịch Thần Hạn túm chặt lại.
Vũ Tiểu Kiều hất tay đẩy Tịch Thần Hạn ra.
“Anh muốn làm gì? Bố mẹ em đang ở đây, anh còn dám bắt ép em sao?”
Cô lớn tiếng kêu lên, trong mắt tràn ngập sự kháng cự với anh.
Tịch Thần Hạn vẫn muốn lôi cô lại nhưng bị cô đẩy ra.
“Anh đừng chạm vào em! Anh muốn làm gì?”
Vũ Tiểu Kiều nhắm vào chân Tịch Thần Hạn mà đá một cú, sau đó cô đá vào cả chân kia.
Tịch Thần Hạn rất đau nhưng anh vẫn cố ngăn cản Vũ Tiểu Kiều.
Anh thấy trong mắt Vũ Tiểu Kiều có một sự mê man bất lực, giống như đang cố gắng ngụy trang che đi ánh mắt yếu ớt đó, điều đó dễ dàng làm trái tim của Tịch Thần Hạn đau đớn.
“Tiểu Kiều, em đừng sợ…”
“Em không sợ! Có cái quái gì phải sợ!”
Vũ Tiểu Kiều hung dữ phỉ nhổ, cô cảm thấy tránh né Tịch Thần Hạn không được, cô đi xuống cầu thang.
Tịch Thần Hạn lại nhanh chóng đuổi theo cản đường Vũ Tiểu Kiều.
“Em muốn đi đâu?” Tịch Thần Hạn hỏi.
“Em muốn đi đâu là quyền tự do của em! Đừng có ở đây cản đường! Tránh ra!” Vũ Tiểu Kiều căm hận trừng mắt nhìn anh, trong mắt đầy lạnh lùng.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Tịch Thần Hạn nói.
“Không có gì để nói!”
“Tiểu Kiều!”
“Đừng gọi tên em! Em và anh có quen biết nhau sao?”
Vũ Tiểu Kiều toàn nói lời khiêu khích Tịch Thần Hạn, trong con ngươi màu đen tóat lên sự tức giận.
Vũ Tiểu Kiều lùi ra đằng sau một bước, cô căm tức nhìn anh: “Em nói cho anh biết! Ly hôn hả, không có chuyện đó đâu! Anh muốn em cho anh vị trí đó à? Nằm mơ đi! Em sẽ không ly hôn!”
Vũ Tiểu Kiều lớn tiếng hét lên, cô thừa dịp Tịch Thần Hạn chưa chuẩn bị lại xoay người chạy trốn.
Tịch Thần Hạn nhanh chóng đuổi theo, Vũ Tiểu Kiều đã chui vào thang máy xuống lầu.
Vũ Kiến Trung thấy bọn họ cãi nhau nên ông ta định đi tới nói chuyện với Tịch Thần Hạn.
Nghĩ đi nghĩ lại thì trước mắt còn có chuyện của Vũ Phi Phi, ông ta định đi sang cầu xin Tịch Thần Hạn. Lúc ấy Tịch Thần Hạn lại có thái độ kiêu ngạo nên Vũ Kiến Trung đành nuốt xuống những lời nói tưởng tượng lúc nãy.
Tôn Hồng nhanh chóng bước tới.
Hiện tại trong thế giới của Tôn Hồng, Vũ Tiểu Kiều chính là con gái bà ta, thấy Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn cãi nhau, đương nhiên Tôn Hồng phải quan tâm.
“Cậu với Tiểu Kiều làm sao vậy? Muốn ly hôn hả? Đúng không? Sao cậu có thể ly hôn với Tiểu Kiều được? Con bé còn đang mang thai con của cậu đó!”
Tôn Hồng còn định nói gì đó thì Tịch Thần Hạn đã bước vào thang máy, anh bấm số đi xuống lầu.
“Đợi tôi trở về…”
Tôn Hồng muốn đuổi theo nhưng bị Vũ Kiến Trung túm chặt lại.
“Được rồi, bà sống yên ổn cái đi đã!”
“Cậu ta thừa dịp Tiểu Kiều đang mang thai đột nhiên muốn ly hôn với Tiểu Kiều! Cậu ta có chút lương tâm nào không vậy? Có phải cậu ta cảm thấy Tiểu Kiều nhà chúng ta không nơi nương tựa nên muốn bắt nạt nó đúng không? Tiểu Kiều chính là con gái của thị trưởng, không phải kẻ tùy tiện để cậu ta bắt nạt!”
Tôn Hồng kích động nói, trong lúc đó bà ta vô tình nhìn thấy Cao Thúy Cầm nhìn vào cửa kính của phòng theo dõi bệnh nhân, Cao Thúy Cầm đang cầu nguyện nhìn vào Vũ Phi Phi đang hôn mê trong phòng.
Lồng ngực của Tôn Hồng đau như bị kim châm vàot.
Trước kia Tôn Hồng còn cảm thấy khả năng cao là Cao Thúy Cầm vì trả thù người nhà bọn họ nên mới đặt điều nói dối nói Vũ Phi Phi bị tráo đổi.
Nhưng hiện tại Tôn Hồng thật sự đã nhận thức được, xem ra Vũ Phi Phi mới là con gái thật sự của Cao Thúy Cầm.
Bà toàn tâm toàn ý chú ý đến Vũ Phi Phi mà không hề một quan tâm chút nào đến Vũ Tiểu Kiều.
Trong lòng Tôn Hồng càng thêm khó chịu.
Mấy năm nay Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh Cao Thúy Cầm đã phải chịu không ít khổ cực rồi.
Tôn Hồng nhìn sang chỗ thang máy, bộ dạng trông mòn con mắt.
Thế gian rộng lớn như thế, Vũ Tiểu Kiều lại yêu Tịch Thần Hạn, nhưng cuối cùng thì sao?
Cuối cùng cuộc hôn nhân này là đúng hay sai?
Tiểu Kiều đi đâu chứ?
Tôn Hồng rất muốn đuổi theo nhưng bị Vũ Kiến Trung ngăn cản.
“Đó là chuyện của vợ chồng bọn chúng, để cho bọn chúng tự điều tiết đi.” Vũ Kiến Trung nói.
Tôn Hồng tức giận trừng mắt với Vũ Kiến Trung: “Ông sợ đắc tội với nhà họ Tịch đúng không?”
“Không phải!”
“Phải! Ông lo lắng đắc tội với bọn họ sẽ gây bất lợi cho ông.”
“Được! Câm miệng đi! Phi Phi còn đang hôn mê trong kia! Mà Tiểu Kiều với Thần Hạn mới cãi nhau vài câu thôi! Hiện tại Tiểu Kiều đang mang thai đứa con duy nhất của nhà Tịch, làm sao cậu ta có thể ly hôn với Tiểu Kiều được.”
Vũ Tiểu Kiều chạy ra khỏi bệnh viện để tìm góc tối trốn đi.
Cô thấy Tịch Thần Hạn đuổi theo đến nơi, anh đang tìm kiếm trên đường.
Cô che mũi miệng lại, nhịn uất ức trong lòng xuống, cô không cho bất cứ âm thanh nào phát ra khỏi ngón tay.
Chờ đến khi cô không thấy bóng dáng Tịch Thần Hạn đâu nữa, lúc này cô mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nức nở.
Cuối cùng cô sai ở đâu?
Tại sao cô lại bị đối xử như vậy?
Một tay cô ôm bụng nhỏ của mình, trái tim càng đau đớn hơn: “Cục cưng, có phải mẹ quá yếu đuối không? Mẹ sợ ly hôn đến mức không có can đảm nhìn anh ấy…Mẹ bất lực lắm, rất bất lực…”
Không biết từ khi nào, Tô Nhất Hàng đã đứng đằng sau Vũ Tiểu Kiều, anh ta đang yên lặng nhìn cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tô Nhất Hàng, đáy mắt còn che lấp sự đau lòng.
Tô Nhất Hàng rất muốn hỏi Vũ Tiểu Kiều xảy ra chuyện gì, nhưng khi hỏi xong thì không khác gì sát muối vào vết thương của cô cả?
Cuối cùng anh ta chỉ có thể im lặng không nói gì, anh ta chậm rãi cúi người đỡ Vũ Tiểu Kiều đứng dậy.
Tô Nhất Hàng thấy sắc mặt Tiểu Kiều không tốt lắm, anh ta định đưa Vũ Tiểu Kiều đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Nhưng anh ta lại lo lắng người ở quanh đây, thế là trong lúc cô không để ý đã dẫn cô lên xe.
“Tôi đưa cô về nhà họ Vũ nhé?” Tô Nhất Hàng nhẹ nhàng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều ngồi ở ghế phụ, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, cô không lên tiếng.
Tô Nhất Hàng cũng không nói nữa.
Trôi qua thật lâu, ánh đèn xe hai bên đường hò reo đi qua.
“Tôi chở cô đi dạo vậy.”
Vũ Tiểu Kiều Vẫn không nói lời nào.
Tô Nhất Hàng chậm rãi khởi động xe đi ra ngoài.
Trên con đường phố tăm tối, đèn đường lung linh, cảnh tượng trên đường không quá rõ ràng, bóng tối làm tâm trạng càng thêm rối bời.
Vũ Tiểu Kiểu chậm rãi ngẩng đầu, cô nhìn sang Tô Nhất Hàng ở bên cạnh.
Vẻ mặt anh ta dịu dàng, ánh mắt ấm áp, tấm lòng chắc chắn cũng rất ấm.
Hiện tại Vũ Tiểu Kiều muốn bổ nhào vào lồng ngực của Tô Nhất Hàng để khóc thật to, nhưng cô không thể làm vậy.
Cô đã quyết định phải giữ khoảng cách với Tô Nhất Hàng rồi, trong lúc tâm trạng của cô không tốt, anh ta đưa cô đi dạo làm cô vô cùng biết ơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!