"Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?"
Vũ Phi Phi không thể chấp nhận được nhìn Tôn Hồng, nước mắt không còn ở hốc mắt nữa mà chảy xuống.
Tôn Hồng cũng khóc, vừa bất đắc dĩ vừa thương xót vừa đau đến la lớn: “Mẹ hy vọng biết bao là tất cả đều không phải sự thật! Thế nhưng Tiểu Kiều đúng là con gái của mẹ, con mới là con gái của Cao Thúy Cầm..."
"Trách không được Cao Thúy Cầm vẫn luôn để ý đến chuyện của con, còn luôn che chở con... Mẹ luôn cảm thấy kì lạ, thì ra nguyên nhân là như thế này..."
Cuối cùng Tôn Hồng khóc không thành tiếng.
Vũ Kiến Trung lại tiếp tục thở dài: "Phi Phi… Nếu con có thể cùng với chị..."
Hiện tại Vũ Phi Phi đã thành con gái của Cao Thúy Cầm, có lẽ Vũ Phi Phi mới là chị.
"Con có thể yên ổn sống chung với Tiểu Kiều, các con đều con gái của bố. Con nói đi, trước kia con làm sai nhiều chuyện như vậy, Tiểu Kiều cũng không thật sự trách con mà."
"Cuối cùng Tiểu Kiều còn xin cậu Thần tha cho con, con phải biết cảm ơn chứ!"
"Bây giờ Tiểu Kiều đang mang thai, có lẽ con phải chăm sóc con bé nhiều hơn chứ không phải vừa thấy mặt là quát lớn với con bé như vừa rồi.”
"Con đã làm nhiều chuyện tổn thương con bé như vậy nhưng con bé vẫn tha thứ cho con, có lẽ con nên học cách tha thứ từ Tiểu Kiều đi."
Vũ Tiểu Kiều nhìn gương mặt đầy nước mắt của Vũ Phi Phi, lúc này Vũ Phi Phi vô cùng yếu đuối đáng yêu.
Chỉ tiếc, người đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận.
Lúc này Vũ Tiểu Kiều sẽ không bao giờ mềm lòng nữa! Cô phải dựa vào chính mình, phải bảo vệ tốt cho bản thân mình!
Vũ Phi Phi nhìn Tôn Hồng rồi lại nhìn Vũ Kiến Trung, khóc lóc lui về sau từng bước.
"Hai người vẫn là bố mẹ của con sao? Vì một người ngoài, vì một câu nói của Cao Thúy Cầm mà hai người lập tức tin tưởng bọn họ..."
"Hai người đã đã xét nghiệm ADN rồi sao? Tại sao các người lại có thể suy đoán vô cớ như vậy? Chúng ta chung sống với nhau hơn hai mươi năm, con đã là con gái của hai người từ nhỏ..."
"Bố… Cho dù con là con gái của Cao Thúy Cầm nhưng cũng là con gái của bố, tại sao người nói thay đổi liền thay đổi chứ?"
Ánh mắt Vũ Kiến Trung nặng nề nhìn Vũ Phi Phi: "Còn không phải do con càng ngày càng quá đáng sao? Không biết hối cải, càng ngày càng tiêu hao sạch tình yêu của bố mẹ đối với con!"
"Con không thể yên phận một chút sao? Đừng lại tiếp tục làm như thế nữa! Dù sao đều là người một nhà, không thể vui vẻ hòa thuận được hả?"
Vũ Kiến Trung cũng rất đau lòng, dù sao cô ta cũng sinh sống với ông hơn hai mươi năm. Nói về tình cảm sâu đậm thì còn hơn cả Vũ Tiểu Kiều, thế nhưng đứa con gái này lại không biết hăng hái tranh giành thì ông còn cách nào chứ.
"Được! Nếu đã như vậy thì con cũng không ở nơi này làm gì nữa!"
Vũ Phi Phi thống hận trừng mắt liếc Vũ Tiểu Kiều, chạy ra khỏi nhà giống như người điên.
Tôn Hồng nhanh chóng đuổi theo, nhưng vừa đuổi tới cửa đã vô lực tựa ở bên cạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vũ Kiến Trung cũng thở dài một tiếng: "Nhanh chóng phái hai người đi theo, chỉ cần bảo vệ nó không có chuyện gì là được. Con bé cũng nên suy nghĩ lại thật kỹ! Đều do tôi chiều con bé hư."
Sắc mặt Vũ tiểu Kiều không có một chút biểu cảm nhìn bọn họ, trong lòng không hề xuất hiện một gợn sóng.
Đây chính là thực tế!
Cô đã phải trải qua.
Hiện tại cũng nên đến lượt Vũ Phi Phi thử một lần.
Vũ Kiến Trung cười đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều... Con đừng so đo với Phi Phi, con bé vẫn luôn như thế này, từ nhỏ đã tùy hứng."
"Nếu như đã trở về thì hãy sống thật vui vẻ. Dì Tôn… Là mẹ của con, sẽ chăm sóc cho con."
"Bên phía Thúy Cầm và anh trai thì con cứ yên tâm, bố sẽ phái người trông nom."
"Bây giờ con đang có thai, phải chăm sóc tốt cho chính mình là quan trọng nhất."
Vũ Tiểu Kiều không nói chuyện, nhìn Tô Hồng đang khóc mà cảm thấy mờ mịt.
Người đàn bà này này thật sự là mẹ của mình sao?
Vì sao nhìn thấy Tôn Hồng thì ngoại trừ lạ lẫm, trong lòng của cô chỉ có cảm giác chán ghét Tô Hồng từ bé, còn lại chẳng có một chút cảm xúc nào?
Tôn Hồng thấy Vũ Tiểu Kiều nhìn mình, nhanh chóng lau khô nước mắt, cười đi tới, nhiệt tình nói với Vũ Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều! Mẹ đưa con về phòng nghỉ ngơi. Vẻ mặt của con giống như đang bệnh, chắc chắn là do gần đây con không nghỉ ngơi tốt."
Tiếp đó, Tôn Hồng chấm dứt bằng một câu hỏi: "Đứa bé có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Thời điểm này bào thai rất yếu, tâm trạng phải tốt lên, không nên suy nghĩ bậy bạ. Trông con gầy như vậy, để lát nữa mẹ nấu canh cho con ăn, phải bồi bổ cho con thật tốt."
Tôn Hồng nhiệt tìn, làm cho Vũ Tiểu Kiều không thể thích ứng được.
Hiện tại đã từ dì Tôn - người đàn bà làm người thứ ba mà mình ghét nhất biến thành mẹ của mình sao?
Tôn Hồng đỡ Vũ Tiểu Kiều lên lầu.
Trong lúc vô tình, Tiểu Kiều nhìn thấy tóc trắng của Tô Hồng, không khỏi cảm thấy rung động.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà Tôn Hồng thậm chí có cả tóc trắng.
Người mẹ luôn bận tâm lo lắng cho con gái, bây giờ Vũ Tiểu Kiều cũng hiểu được một ít.
Nếu như bỏ qua những việc làm Tô Hồng đã làm với mình trước kia, người đàn bà này thật ra cũng không tồi.
Ít nhất bà ta vẫn luôn thật lòng yêu thương con của mình, trao toàn bộ yêu thương cho con gái.
Lúc trước Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn hâm mộ Vũ Phi Phi vì cô ta có một người mẹ yêu thương mình như vậy
Thật sự không ngờ là cuộc đời lại xoay ngược thế này, chính mình lại thành con gái của Tô Hồng.
Vũ Tiểu Kiều không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại không tìm thấy được lí do.
Cô để Tịch Thần Hạn điều tra thân thế của mình, cũng không biết đã điều tra thế nào rồi.
Nếu như mình không phải con gái của Cao Thúy Cầm, chẳng lẽ lại là con gái của Tôn Hồng sao?
Như vậy lúc trí nhớ mơ hồ về trại trẻ mồ côi lúc còn nhỏ là sao? Thật sự là mẹ đã đưa cô vào trại trẻ mồ côi ư?
Nếu như cô không phải con gái con gái ruột của Tôn Hồng, vậy bây giờ con gái của bà ta đang ở đâu?
Tôn Hồng đưa Vũ Tiểu Kiều về phòng.
Bà ta trải chăn, xả nước tắm, còn muốn giúp đỡ Vũ Tiểu Kiều cởi quần áo tắm rửa, bộ dạng ân cần như một bảo mẫu làm cho Vũ Tiểu Kiều không thích ứng được.
"Tôi tự làm được! Dì đi ra ngoài đi." Vũ Tiểu Kiều nói.
Tôn Hồng sững sờ, trên mặt hiện lên sự cô đơn: "Mẹ… Mẹ chỉ muốn chăm sóc con… Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng chăm sóc con..."
"Trong lòng của mẹ..." Giọng nói Tôn Hồng nghẹn ngào: "Mẹ luôn muốn đối xử với con như vậy, mẹ muốn bù đắp cho con..."
"Con vẫn còn trách mẹ sao? Mẹ biết rõ lúc trước mẹ đã làm sai, con cho mẹ cơ hội bù đắp cho con được chứ?"
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy Tôn Hồng như vậy, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: "Không phải tôi có ý đó, tôi chỉ không thích người khác giúp đỡ, tôi tự mình tắm là được rồi."
Tôn Hồng giật mình, sợ mình luôn khóc sướt mướt ảnh hưởng đến tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều, gương mặt nhanh chóng hiện ra vẻ tươi cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!