Sáng sớm hôm sau, Tô Nhất Hàng đến tìm Vũ Tiểu Kiều.
Cũng không biết Tô Nhất Hàng đã nghe ai nói về việc tan rã không vui của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn.
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía An Tử Dụ, An Tử Dụ lắc đầu vô tội, tỏ vẻ không phải mình để lộ tin tức.
Tô Nhất Hàng bước về phía trước, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Vũ Tiểu Kiều.
"Anh ta đối xử với cô như vậy mà cô còn để ý đến anh ta sao?"
"Cô muốn bị tên đó bắt nạt đến chết đúng không?"
Cổ họng Vũ Tiểu Kiều nghẹn lại, mỉm cười nói với Tô Nhất Hàng: "Không phải mà... Là do tôi chọn sai thời điểm tranh luận với anh ấy về đề tài kia..."
"Thật ra khi tỉnh táo lại, cố gắng suy nghĩ kỹ một chút, đúng là tôi không nên đi tìm Mục Vân Thơ, dù sao hiện tại cô ấy cũng có bệnh tâm lý."
Vũ Tiểu Kiều chỉ muốn nói những lời này cho Tô Nhất Hàng nghe.
Nhưng trong lòng cô lại không nghĩ vậy.
Cô đã chạnh lòng đối với Tịch Thần Hạn.
Nhưng ở trước mặt Tô Nhất Hàng, cô không muốn thể hiện ra ngoài, nếu không sẽ làm cục diện càng thêm hoảng loạn.
"Được rồi Nhất Hàng! Hiện tại tôi rất tốt, không cần lo lắng cho tôi, anh cứ tự sống tốt với mình đi." Bây giờ Vũ Tiểu Kiều rất muốn đuổi Tô Nhất Hàng đi.
Nhưng Tô Nhất Hàng vẫn đứng ở nơi đó, vẻ mặt lo lắng và đau lòng, từ đầu đến cuối không có ý định rời đi.
Vũ Tiểu Kiều xoay người, vội vàng đi vào phòng ngủ, An Tử Dụ nhanh chóng chạy theo.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại.
An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiều và nhẹ giọng hỏi cô: "Tiểu Kiều! Nhất Hàng vô cùng lo lắng cho cô, cô không thể đối xử tốt với anh ấy thêm một chút hay sao?"
"Nhất Hàng không tốt sao? Anh ấy đối xử với cô không tốt sao?"
"Đã nhiều năm trôi qua, anh ấy luôn im lặng ở bên bảo vệ cô, cô còn cho rằng anh ấy không tốt à?"
"Tôi vẫn cảm thấy, người thích hợp với cô nhất chính là Nhất Hàng! Chỉ có Nhất Hàng mới có thể thật lòng thật ý đối xử tốt với cô cả đời."
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lộ vẻ tổn thương của An Tử Dụ, nhẹ giọng mở miệng.
"Tử Dụ! Tôi biết rõ là Nhất Hàng rất tốt."
"Nhưng cũng bởi vì anh ấy quá tốt nên tôi mới không thể ở bên anh ấy! Tôi không muốn tổn thương Nhất Hàng, cũng không muốn Nhất Hàng phải gánh chịu nhiều thứ không nên gánh chịu!"
"Tôi không thể quá ích kỷ được! Tôi đã kết hôn, đã có con. Nếu như anh ấy tiếp tục đến gần tôi, sợ là Thần Hạn sẽ làm tổn thương anh ấy!"
An Tử Dụ cắt ngang lời Vũ Tiểu Kiều: "Cô cũng làm tổn thương anh ấy, chẳng lẽ đây không phải là ích kỷ sao?"
Đây không phải lần thứ nhất Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy An Tử Dụ bênh vực cho Nhất Hàng, trước kia không biết được tình cảm và suy nghĩ của An Tử Dụ.
Hiện tại đã biết, bây giờ cô mới hiểu tại sao An Tử Dụ vẫn luôn đứng về phía Nhất Hàng.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn An Tử Dụ.
"Tôi biết rõ, mặc kệ lúc trước lựa chọn Tào Xuyên, hay là sau này lựa chọn Tịch Thần Hạn cũng không tốt bằng Nhất Hàng."
"Nhưng còn có cách nào khác đâu? Chúng tôi đã bỏ lỡ. Hiện tại khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa, càng không thể bên nhau."
"Tôi không hiểu tôi đã cho Nhất Hàng thứ gì mà để anh ấy luôn đứng chờ như thế."
"Tử Dụ! Cô hiểu tâm trạng của tôi chưa?"
An Tử Dụ chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt bả vai An Tử Dụ, thành khẩn nói: "Tử Dụ, tôi biết rõ là tôi có lỗi với Nhất Hàng, cũng… Cũng có lỗi với cô."
"Tất cả đều là lỗi của tôi."
"Tiểu Kiều! Cô đừng nói như vậy, tôi biết rõ… Cô cũng có nỗi khổ của chính mình. Chuyện tình cảm chính là như vậy, không thương là không thương."
"Thật ra, tôi cũng biết rõ những gì mà cô nói, nhưng mỗi khi nhìn thấy bộ dạng của Nhất Hàng và cả tình trạng hôn nhân của cô, tôi thật sự rất hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc cho mình."
Vũ Tiểu Kiều mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhất Hàng thật sự rất tốt! Nếu như cô và Đường Khải Hiên không xảy ra sự việc kia… Tôi thật sự hy vọng là cô có thể ở bên cạnh Nhất Hàng."
An Tử Dụ nhanh chóng lắc đầu kháng cự: "Chúng tôi không có khả năng! Người mà Nhất Hàng thích là cô, không phải tôi!"
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy đáy mắt An Tử Dụ không che dấu được vẻ đau xót, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, An Tử Dụ thở dài một hơi: "Ha ha… Đều đã qua rồi. Với tình cảnh như bây giờ, ai cũng không thể tưởng được mọi chuyện lại thành như vậy.”
"Đúng vậy! Cho nên tôi mới luôn trốn tránh, tôi sợ tổn thương Nhất Hàng, tổn thương cô, tổn thương tất cả mọi người bên cạnh tôi."
"Thế nhưng… Hình như tôi vẫn làm tổn thương mọi người..."
Vũ Tiểu Kiều rất áy náy.
Tô Nhất Hàng đứng ở bên ngoài không kiên nhẫn được nữa, bỗng nhiên tiến đến gõ cửa.
"Tiểu Kiều! Tôi dẫn cô đi tìm anh ta và nói rõ ràng!"
Vũ Tiểu Kiều muốn gỡ bàn tay của Nhất Hàng ra, bàn tay to của anh ta dùng sức quá mạnh rồi.
Vừa lúc đó, Tịch Thần Hạn lại từ bên ngoài bước vào.
Không ai biết được là tại sao Tịch Thần Hạn lại có thẻ ra vào căn phòng này.
Có điều Tịch Thần Hạ là nhân vật nào chứ?
Lấy thẻ ra vào ở khách sạn, căn bản không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ là tình huống như thế nào đây?
Để Tịch Thần Hạn thấy Tô Nhất Hàng nắm tay Vũ Tiểu Kiều, lại còn đứng ở cửa phòng ngủ.
Tuy có An Tử Dụ đứng bên cạnh, nhưng mà hình ảnh như thế vẫn chọc giận Tịch Thần Hạn.
Tô Nhất Hàng vừa thấy Tịch Thần Hạn xuất hiện thì lập tức nhanh chóng buông tay Vũ Tiểu Kiều ra.
An Tử Dụ nhìn thấy đáy mắt Tô Nhất Hàng chợt lóe lên đau đớn, trong lòng cũng vì Tô Nhất Hàng mà khổ sở.
An Tử Dụ mấp máy khóe môi bị thương, cố gắng cười nói.
"Nhất Hàng chỉ qua đây thăm Tử Kiều một chút thôi."
An Tử Dụ muốn giải thích, nhưng sắc mặt Tịch Thần Hạn đã sớm nổi bão, đủ để thấy rõ lời giải thích này vốn dĩ không có tác dụng.
Vũ Tiểu Kiều tức giận.
Hôm qua người đàn ông này ở chỗ của Mục Vân Thơ!
Thần Hạn có tư cách gì mà chạy đến nơi ở của cô làm loạn chứ!
Tịch Thần Hạn tiến lên một bước, ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm hung ác không ai bằng.
Anh chậm rãi mở miệng, chỉ nói một câu mà làm cho không khí cả gian phòng trở nên áp lực tới cực điểm.
"Tiểu Kiều, nếu như bây giờ em muốn ly hôn với anh, anh cũng không có gì để nói."
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Tịch Thần Hạn.
Mà ngay cả Vũ Tiểu Kiều cũng không thể tin được rằng điều mình nghe thấy là sự thật.
Cô vẫn cố nhẫn nhịn không nói câu đó ra miệng, nhưng không ngờ rằng Tịch Thần Hạn lại có thể chủ động nói ra.
Anh dựa vào cái gì chứ?
Cuối cùng cô đã làm sai điều gì mà lại làm cho anh chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn trong tình huống cô đã có con?
Vũ Tiểu Kiều không thể bình tĩnh: "Tịch Thần Hạn! Anh xác định những lời anh nói là thật lòng sao?"
Ánh mắt Tịch Thần Hạn tối lại, anh lập tức nhếch môi, bộ dạng giống như chẳng có chuyện gì cả: "Không thì như thế nào? Em đã chủ động đến khách sạn ở!"
Ngực Vũ Tiểu Kiều đau đớn, cô nhíu mày, khó tin nhìn vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra của Tịch Thần Hạn.
Đây được coi là cái gì?
Cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng thấy được, khoảng cách giữa mình và Tịch Thần Hạn ngày càng xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!