An Tử Dụ bị Đường Khải Hiên hôn đến thở hổn hển, hai gò má của cô ấy đỏ bừng như trái táo chín.
Dường như chỉ khi ở trước mặt Đường Khải Hiên, cô ấy mới có cảm giác xấu hổ đến mức tim đập thình thịch này.
Cảm giác này cực giống với mối tình đầu non nớt, khiến người ta vừa rộn ràng vừa xấu hổ.
Cảm giác này...
Thật là tuyệt vời!
Nhưng người đối diện là Đường Khải Hiên!
Làm sao cô ấy có thể nảy sinh cảm giác khó tả này với Đường Khải Hiên cơ chứ?
An Tử Dụ không biết tại sao bỗng nhiên ánh mắt mình trở nên mơ hồ, nếu người trước mặt mình bây giờ là Tô Nhất Hàng...
Vừa mới nghĩ đến Tô Nhất Hàng, An Tử Dụ giật mình bừng tỉnh, cô ấy đẩy Đường Khải Hiên đang ở trước mặt mình ra.
"Anh làm gì vậy? Anh lại dám coi thường tôi!" An Tử Dụ tức giận tát Đường Khải Hiên một cái, nhưng lại bị Đường Khải Hiên túm chặt lấy cổ tay.
"Cô dám đánh tôi."
“Anh coi thường tôi!” An Tử Dụ tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
“Cô là người phụ nữ của tôi, tôi coi thường cô là lẽ dĩ nhiên!” Đường Khải Hiên cũng trừng mắt nhìn cô ấy, anh ta lại cúi người xuống muốn hôn An Tử Dụ, cô ấy sợ tới mức vội vàng giãy dụa.
Giọng nói của bọn họ đã đánh thức Vũ Tiểu Kiều đang say giấc trong phòng ngủ.
Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ đẩy cửa đi ra ngoài: "Sao ồn ào quá vậy?"
Cô nhìn sang hướng giọng nói phát ra, trước khi cô có thể nhìn rõ xem chuyện gì đang xảy ra, Đường Khải Hiên và An Tử Dụ đã buông nhau ra như điện giật.
“Không… không có gì!” An Tử Dụ nhanh chóng kéo quần áo trên người, hai má đỏ bừng như nhỏ ra máu.
Đường Khải Hiên cũng rất xấu hổ, anh ta đưa ngón tay xoa xoa sống mũi cao ho khan một tiếng rồi lại tiếp tục ho.
"Cái gì ... cái gì mà ồn ào vậy? Khi nãy có tiếng gì đó mà!"
Vũ Tiểu Kiều phản ứng lại, cô cũng trở nên ngượng ngùng: "Ừm ... xin lỗi, tôi đi ra ngoài, hai người ... hai người tiếp tục đi."
Vũ Tiểu Kiều vừa nói vừa định bước ra khỏi cửa, côbị An Tử Dụ kéo lại.
"Tiểu Kiều, cô hiểu lầm rồi! Chúng tôi không có gì hết! Cô đừng đi ra ngoài, muốn ra ngoài cũng là anh ta ra!" An Tử Dụ trừng mắt nhìn Đường Khải Hiên một cái.
Vốn dĩ Đường Khải Hiên xấu hổ muốn rời đi, nhưng thấy An Tử Dụ đuổi mình đi thì anh ta lại không muốn đi nữa.
Dựa vào đâu mà anh ta phải đi!
Anh ta đã làm gì sai sao?
Tại sao anh ta phải chạy trốn!
Anh ta chẳng làm gì sai cả.
Nghĩ vậy, Đường Khải Hiên chỉnh lại áo sơ mi trên người, nghênh ngang ngồi lên ghế sa lon.
Vũ Tiểu Kiều thấy thế thì cười thầm trong lòng.
Xem ra mối quan hệ giữa Đường Khải Hiên và An Tử Dụ ... Nếu thực sự có thể thì đúng là một chuyện vô cùng đáng mừng.
"An An, tôi hơi đói bụng, tôi qua nhà hàng trong khách sạn ăn chút gì đó, hai người nói chuyện trước đi!"
Vũ Tiểu Kiều vừa nói vừa nháy mắt với Đường Khải Hiên, ra hiệu Đường Khải Hiên phải dịu dàng với phụ nữ rồi cô vội vàng kéo cửa đi ra ngoài.
"Tiểu Kiều ..."
Vũ Tiểu Kiều vội vàng xua tay với An Tử Dụ, cô đóng cửa chặn giọng của An Tử Dụ lại.
Dường như bây giờ ngay cả chính bản thân Đường Khải Hiêncũng không biết, anh ta cũng không thể chắc chắn thứ tình cảm mà anh ta dành cho An Tử Dụ là gì.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy nên cho họ thời gian và không gian để bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, bọn họ mới có thể đối mặt với tình cảm của nhau một cách thẳng thắn.
Nhưng còn chưa đợi Vũ Tiểu Kiều vào thang máy, An Tử Dụ đã đuổi theo sau lưng cô
"Tiểu Kiều, đợi tôi với, tôi cũng đói, tôi cũng muốn ăn chút gì đó."
Đường Khải Hiên cũng đuổi theo ra ngoài ở đằng sau.
Trông vẻ mặt của Đường Khải Hiên có chút tức giận, anh ta đi thẳng tới hướng thang máy, có vẻ muốn rời đi.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng đưa mắt ra hiệu với Đường Khải Hiên, nhưng Đường Khải Hiên làm như không nhìn thấy, anh ta không thèm liếc mắt nhìn mà vẫn bước thẳng về phía trước.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng bước tới: "Nếu An An cũng đói, vậy chúng ta cùng đi ăn đêm thôi!"
"Đông người cũng vui hơn! Vừa hay trước đây bệnh của anh trai tôi, đều là Khải Hiên luôn giúp đỡ, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để cảm ơn Khải Hiên."
Cuối cùng Đường Khải Hiên cũng dừng bước, anh ta bình tĩnh nhìn Vũ Tiểu Kiều giống như đang nói chuyện phiếm với Vũ Tiểu Kiều vậy.
"Ăn đêm thì thôi không cần đâu! Tôi thấy không ngon miệng, không thoải mái lắm. Nhất là trong những bữa ăn chẳng vui vẻ gì thế này, tôi càng không thể ăn uống được gì được."
An Tử Dụ tức trợn hai mắt.
Câu nói này của Đường Khải Hiên là có ý gì?
Ý nói là cô ấy làm anh ta khó chịu sao?
Cái tên Đường Khải Hiên này, có thể vui vẻ sống chung được nữa không đây?
"Tôi ăn với người lạ cũng không có cảm giác ngon miệng! Đặc biệt là loại người xa lạ khiến người ta chán ghét, tôi càng không có cảm giác ngon miệng hơn." An Tử Dụ lạnh lùng nói.
Đường Khải Hiên liếc mắt nhìn An Tử Dụ đầy lạnh lùng.
Trái lại, An Tử Dụ ngẩng đầu lên không hề sợ hãi.
Đường Khải Hiên cười nhạo một tiếng.
Hay cho chữ người lạ!
Vũ Tiểu Kiều thấy câu chuyện của họ sắp không xong rồi, cô nhanh chóng mỉm cười giảng hòa.
"Cho dù là không ngon miệng cũng được, người lạ cũng được. Hai người vừa mới tiếp xúc còn chưa hiểu rõ lẫn nhau thôi, điều này rất bình thường..."
Vũ Tiểu Kiều lập tức không biết phải nói gì mới có thể giảng hoà cho hai người họ, cô vội cười trừ một cái.
"Cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nói chuyện là sẽ thân quen thôi mà! Đi thôi, cùng đi ăn đi."
"Không biết chừng sau bữa ăn, mọi người lại có thể nói với nhau về mọi thứ ..."
Vũ Tiểu Kiều thấy An Tử Dụ và Đường Khải Hiên không ai không trả lời, cô chỉ đành tự mình tiếp lời.
"Đúng đó đúng đó, tìm hiểu kĩ lẫn nhau mới có thể hiểu thêm về nhau! Không phải hai người chuẩn bị kết hôn sao? Tìm hiểu nhau một chút cũng tốt. Nếu thấy tôi là bóng đèn, tôi có thể tránh đi, hai người có thể nói về những chủ đề riêng tư."
Vũ Tiểu Kiều vẫn muốn rời đi, nhưng trông thấy dáng vẻ gươm súng sẵn sàng chiến đấu của An Tử Dụ và Đường Khải Hiên làm cô cũng không dám bỏ đi, cô chỉ sợ bọn họ sẽ cãi nhau.
"Này ... Khải Hiên, tôi có thể nhìn ra anh cũng rất quan tâm đến Tử Dụ..."
"Có một người đàn ông tốt như anh quan tâm chăm sóc Tử Dụ của chúng tôi, Tử Dụ của chúng tôi mới..."
"Tôi không thèm quan tâm đến cô ta!"
"Anh ta không hề quan tâm tôi!"
Đường Khải Hiên và An Tử Dụ đồng thanh ngắt lời Vũ Tiểu Kiều khiến Vũ Tiểu Kiều xấu hổ.
"Ừm... Tôi nghĩ, ít nhất hai người vẫn coi như có hiểu ý lẫn nhau có chung suy nghĩ, đây cũng là một điều may mắn, haha ..."
"Phải không Tử Dụ, Khải Hiên?"
Vũ Tiểu Kiều đã cố gắng hết sức để giữ hòa bình, nhưng cả hai đều không chịu nhận thua.
Vũ Tiểu Kiều không ngừng đưa mắt ra hiệu với An Tử Dụ.
An Tử Dụ trông thấy ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều, cô ấy cũng cố gắng giảm bớt biểu cảm trên mặt.
“Được thôi, cùng nhau đi ăn cơm!” An Tử Dụ nhượng bộ nói.
Nhưng không ngờ, Đường Khải Hiên lại hùng hổ.
"Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Bỏ lại những lời này, Đường Khải Hiên sải bước vào thang máy. Từ khe cửa thang máy sắp đóng lại, truyền tới câu nói cuối cùng của Đường Khải Hiên.
"Ông nội muốn tôi mau chóng kết hôn, tôi cũng sẽ nhanh chóng gửi cho cô bản thỏa thuận hôn nhân."
"..."
"..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!