Vũ Tiểu Kiều khiếp sợ nhìn Tịch Thần Hạn.
Anh đang trách cô làm tổn thương Mục Vân Thơ ư?
Ở trong lòng người đàn ông này, cuối cùng sức nặng của Mục Vân Thơ vẫn hơn cô có đúng không?
Vậy Vũ Tiểu Kiều cô ở trong mắt anh là gì?
Chỉ là một người phụ nữ mang thai đứa con của anh, vợ chồng trên danh nghĩa của anh sao?
Đột nhiên Vũ Tiểu Kiều cảm thấy thế giới của mình sụp đổ, trước mắt trời đất như quay cuồng.
Cô đứng không vững nữa.
An Tử Dụ vội tiến lên một bước đỡ Vũ Tiểu Kiều, cô ấy ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Kiều, cô không sao chứ?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn, bây giờ trái tim cô rất đau, nhưng không biết vì sao cô lại nở nụ cười.
“Đúng vậy, đều là em sai, là em tới ầm ĩ khiến mọi người không vui.”
Cô nhìn Mục Vân Thơ, tặng cho Mục Vân Thơ một ánh mắt “Cô thắng rồi đấy”.
Vũ Tiểu Kiều đẩy An Tử Dụ ra muốn tự đứng vững, cô bước ra ngoài từng bước một, nhưng bước chân cô loạng choạng, thân thể mất thăng bằng.
“Tiểu Kiều!”
An Tử Dụ vội ôm chặt Vũ Tiểu Kiều để cô dựa vào lồng ngực ấm áp của mình.
Bấy giờ Tịch Thần Hạn muốn buông Mục Vân Thơ ra xông đến chỗ Vũ Tiểu Kiều, nhưng Mục Vân Thơ lại ôm Tịch Thần Hạn chặt hơn để ngăn cản động tác của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn giao Mục Vân Thơ cho người giúp việc để người giúp việc giúp Mục Vân Thơ xử lý vết thương, sau đó anh đuổi theo Vũ Tiểu Kiều.
Mục Vân Thơ vươn tay muốn bắt lấy Tịch Thần Hạn, nhưng lại nắm vào khoảng không.
Ánh mắt si ngốc của cô ta nhìn bóng lưng Tịch Thần Hạn, cô ta nhìn từng hành động của anh tự lẩm bẩm trong miệng.
“Thần Hạn, anh phải đi ư? Anh phải đi cùng cô ấy ư? Cuối cùng anh vẫn lựa chọn cô ấy...”
Lúc Vũ Tiểu Kiều đi ra cửa, dưới chân cô lại mất thăng bằng, cả người ngã thẳng về phía trước.
Cô còn chưa kịp kêu lên đã ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều thiếu chút nữa ngã xuống cũng sợ hết hồn. Nhưng cô ấy thấy cô được Tịch Thần Hạn ôm lấy, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều với sắc mặt tái nhợt trong ngực, trong lòng anh rất áy náy, đôi môi mấp máy nhưng chẳng biết nên nói gì.
Vũ Tiểu Kiều đẩy Tịch Thần Hạn ra, cô gần như kiệt sức hét lên với anh.
“Anh đạt đến cảnh giới thuận lợi mọi bề này đúng là dày công luyện tập đấy!”
“Tôi không cần anh giả bộ có ý tốt.”
Thật ra bây giờ Vũ Tiểu Kiều rất muốn cho Tịch Thần Hạn một cái tát.
Nhưng cô không làm vậy, vì cô không nỡ.
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn Tịch Thần Hạn, cô hờ hững xoay người đi đến chỗ xe của An Tử Dụ.
Sau lưng bỗng truyền tới giọng nói của Tịch Thần Hạn: “Tiểu Kiều, có một số việc dù có kết quả không như mong muốn thì cũng phải chấp nhận thôi.”
Bước chân cura Vũ Tiểu Kiều ngừng lại một chút.
“Trên thế giới này, chuyện gì cũng có thể không rõ, duy chỉ có chuyện tình cảm là không thể không rõ. Nếu anh không đưa ra một đáp án rõ ràng, điều đó chứng tỏ anh vẫn chưa thực sự buông bỏ! Nếu không buông bỏ được, thì anh nói gì đến rời khỏi, nói gì đến tương lai nữa?”
Vũ Tiểu Kiều mở cửa xe, trực tiếp lên xe của An Tử Dụ.
An Tử Dụ không lên xe, không ai lái xe, Vũ Tiểu Kiều cũng không thể mau chóng rời khỏi nơi này.
Tịch Thần Hạn đứng ngoài cửa xe, ánh mắt ảm đạm không rõ nhìn chằm chằm Vũ Tiểu Kiều trong buồng xe.
An Tử Dụ nhìn bọn họ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô ấy muốn cho bọn họ một chút thời gian nói cho rõ, mà không phải chỉ ra về trong không vui như thế.
“Bây giờ anh phải mau nói lời xin lỗi! Mau dỗ cô ấy đi!” An Tử Dụ nhỏ giọng nhắc nhở Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều cũng không nhúc nhích.
Cũng không ai biết hiện giờ trong lòng Tịch Thần Hạn đang nghĩ gì.
Cũng không ai biết cuối cùng Tịch Thần Hạn sẽ lựa chọn như thế nào.
Cuối cùng là chọn Mục Vân Thơ hay chọn Vũ Tiểu Kiều?
Hay là anh chẳng muốn chọn ai.
An Tử Dụ đợi đã lâu, Vũ Tiểu Kiều cũng đợi đã lâu, cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng không cho mấy cô một đáp án.
Mà anh lại xoay người đi đến chỗ An Tử Dụ, trong giọng nói là sự bá đạo không cho từ chối.
“Bây giờ đã không còn sớm, cô đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước đi, thân thể cô ấy bây giờ không thể mệt nhọc.”
An Tử Dụ mím môi, rất muốn nói gì đó với Tịch Thần Hạn nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể gật đầu một cái bước lên xe rồi lái xe đưa Vũ Tiểu Kiều rời đi.
Giây phút khi rời đi ấy, cuối cùng nước mắt tích tụ trong hốc mắt của Vũ Tiểu Kiều cũng rơi xuống
Đó chính là chồng của cô!
“An An, bỗng nhiên tôi không biết mình đang níu kéo điều gì!”
An Tử Dụ nhìn sang Vũ Tiểu Kiều ở ghế phó lái, cô ấy rất muốn an ủi cô một chút nhưng thật sự không biết nên nói gì.
Cuối cùng An Tử Dụ thở nhẹ một tiếng.
“Tối nay muốn ăn gì? Tôi đưa cô đi.”
“Không muốn ăn gì hết, chỉ muốn về ngủ.”
“... Được rồi.”
An Tử Dụ vừa đưa Vũ Tiểu Kiều về phòng, không ngờ Đường Khải Hiên đã đuổi tới.
Vốn tâm trạng của An Tử Dụ không quá thoải mái, bây giờ thấy Đường Khải Hiên càng không vui vẻ gì.
Đường Khải Hiên là bạn tốt của Tịch Thần Hạn, hai người chắc chắn là cá mè một lứa, đều không phải loại tốt lành gì.
Đường Khải Hiên thấy sắc mặt An Tử Dụ nhìn mình không có ý tốt, có hơi buồn bực.
“Bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, cô đừng dùng thái độ kiểu này với tôi.”
“Chẳng qua là tôi chỉ đồng ý làm người phụ nữ của anh, tôi cũng không phải người giúp việc của anh, anh muốn tôi phải dùng thái độ gì với anh đây?”
Giọng nói không nóng không lạnh như này của An Tử Dụ càng khiến Đường Khải Hiên thêm tức giận.
“Làm người phụ nữ của tôi thì phải cho ra dáng phụ nữ! Chứ không phải là bộ dạng không lạnh không nóng, ngồi tít trên cao này! Cho dù cô là cô cả nhà họ An, chẳng qua cũng chỉ là một cô con gái giả không có danh nghĩa gì, cô cần chi phải kiêu kỳ như thế!”
An Tử Dụ thấy Đường Khải Hiên chọc thẳng vào chỗ đau của mình, nhất thời cô ấy nổi cơn giận, buột miệng quát lên.
“Đường Khải Hiên! Anh thì có chỗ nào tốt hả? Trước đó anh cũng chẳng phải bác sĩ! Có phải ông nội anh tìm nhầm cháu mới đưa anh về đúng không!”
Sắc mặt Đường Khải Hiên tối sầm lại: “An Tử Dụ, tôi rất ghét dáng vẻ này của cô.”
“Ghét tôi thì cách xa tôi ra, đừng đến tìm tôi nữa!”
“Cô.” Đường Khải Hiên nghiến răng.
“Tôi làm sao?” An Tử Dụ cũng tức ngực khó chịu, cứ phập phồng lên xuống không ngừng.
Tầm mắt Đường Khải Hiên lướt qua ngực An Tử Dụ chọc An Tử Dụ giận đến mức biến đổi sắc mặt, cô ấy vội vàng lấy tay che trước ngực mình.
Tay còn lại của An Tử Dụ run rẩy chỉ Đường Khải Hiên: “Anh nhìn cái gì hả?”
“Cô nói xem tôi nhìn cái gì?”
“Vô liêm sỉ!”
“Cũng không phải chưa từng thấy qua, che cái gì mà che!”
“Anh!”
“Tôi cái gì mà tôi? Bây giờ cô là người phụ nữ tôi, mỗi một tấc trên người cô đều là của tôi! Tôi muốn nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ đó.”
Đường Khải Hiên tiến từng bước đi đến chỗ An Tử Dụ, An Tử Dụ bị dọa sợ lùi về sau từng bước.
An Tử Dụ sợ quấy rầy đến Vũ Tiểu Kiều đang ở trong phòng ngủ, cô ấy thấp giọng nói.
“Chỗ này là quán bar, anh đừng có làm loạn!”
Đường Khải Hiên cong khóe môi nở một nụ cười không đàng hoàng: "Quán bar chính là nơi để làm loạn mà.”
“Anh đừng...”
An Tử Dụ đã lùi đến cửa phòng rồi, Đường Khải Hiên tiến thẳng tới, đè chặt cô ấy trên cánh cửa, ngay sau đó cúi đầu xuống, cắn lên cánh môi mềm mại của cô ấy...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!