Trong tay Mục Vân Thơ cầm một con dao, ánh mắt bi thương nhìn sang Tịch Thần Hạn.
“Thần Hạn, chúng ta thật sự không quay lại được hay sao?”
Câu nói của Mục Vân Thơ là muốn hỏi tất cả mọi người ở đây.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn, cô cũng muốn nghe xem cuối cùng Tịch Thần Hạn sẽ trả lời thế nào.
Nhưng dưới tình huống thế này, có vẻ câu trả lời rất dễ đoán.
Cho dù bọn họ có thể quay lại như trước thật hay không, chỉ sợ Tịch Thần Hạn cũng sẽ trả lời Mục Vân Thơ là bọn họ có thể quay lại như trước.
Vũ Tiểu Kiều đau lòng lắm.
Đây là một vấn đề không có cách giải quyết, cũng là một vấn đề thăm dò sự thật lòng.
Bởi vì trong tay Mục Vân Thơ cầm dao, chỉ cần câu trả lời của Tịch Thần Hạn phật ý cô ta là con dao đó sẽ đâm vào người cô ta.
Vũ Tiểu Kiều có thể thấy yêu thương đã ngấm vào máu thịt của Mục Vân Thơ đối với Tịch Thần Hạn từ trong mắt Mục Vân Thơ.
Nhất là khi trong tay Mục Vân Thơ còn cầm dao, nếu dí sát thêm chút nữa, thật sự sẽ vạch ra một vệt máu trên cổ Mục Vân Thơ.
Vũ Tiểu Kiều cũng hơi sợ.
Nếu hôm nay Mục Vân Thơ thật sự tổn thương chính mình, trong lòng cô chắc chắn rất khó yên ổn.
Hiện tại Vũ Tiểu Kiều bắt đầu hối hận, cô không nên tìm tới đây để hỏi rõ ràng.
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều lùi bước, cô ấy vội nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, nhẹ dùng sức ra hiệu cho cô.
An Tử Dụ không tiếng động nói với Vũ Tiểu Kiều: “Đừng bị cô ta lừa! Cô ta đang chơi chiêu! Tôi không tin cô ta sẽ tự sát thật.”
Vũ Tiểu Kiều khá hoang mang, chuyện kiểu này có thể phân biệt thật giả dựa vào lý trí à?
Tịch Thần Hạn nhìn Mục Vân Thơ, anh đi lên đằng trước, không trả lời vấn đề của Mục Vân Thơ mà chỉ nói với Mục Vân Thơ: “Vân Thơ nghe lời bỏ con dao xuống, có gì chúng ta từ từ nói.”
Mục Vân Thơ lắc đầu nguầy nguậy, cô ta lùi ra sau một bước, nắm chặt con dao trong tay hơn.
“Còn gì để nói nữa? Em không muốn bị người khác chửi bới nhục mạ! Em biết mình đã sai rồi, thật sự biết mình đã sai rồi! Nhưng em còn cách nào khác ư? Em vẫn không bỏ được anh, vẫn không thể quên được anh đấy thôi! Thần Hạn, anh có biết không, anh chính là linh hồn của em, anh đã ở trong linh hồn của em từ lâu! Không có anh, em sẽ mất đi tất cả chỗ dựa...Năm ấy em rơi vào biển sâu, mất đi tất cả trí nhớ, em thật sự xin lỗi vì đã quên đi anh...Nhưng sau khi em đã nhớ lại mọi chuyện, em nhớ lại anh, em rất vui mừng, cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại rồi. Nếu không phải luôn có mong muốn đi tìm anh này chống đỡ, em thật sự không biết mấy năm nay em sẽ phải chịu đựng như thế nào. Nhưng em không ngờ kết quả lại là cảnh còn người mất, anh đã có một nửa kia, mà em đã trở thành quá khứ của anh. Anh có biết trái tim em đau đớn nhiều lắm không? Em cảm thấy không còn chút hy vọng, thế giới này hoàn toàn tăm tối, sống mà chẳng thấy vui vẻ gì, mất đi tất cả chỗ dựa, không bằng đi chết...Em cảm thấy cuộc đời em kết thúc rồi! Sức mạnh có thể chống đỡ để em sống sót đã hoàn toàn rời khỏi em... Em không biết em còn đang níu kéo điều gì...”
Mục Vân Thơ khóc, bàn tay cầm dao không ngừng run rẩu.
“Em biết chính mình đã sai, em không nên xen vào hai người khi hai người đã kết hôn rồi. Nhưng mà em thật sự yêu anh, em không buông được, em không ngăn được trái tim mình. Anh dạy em đi, cuối cùng em phải làm sao mới có thể khiến em quên đi anh để bắt đầu lại cuộc sống của mình? Để em không phải đau khổ như vậy nữa!”
Lời nói của Mục Vân Thơ khiến người nghe lộ vẻ xúc động.
Ngay cả Vũ Tiểu Kiều cũng thấy mình như một tên tội phạm, sao cô lại tổn thương một người vô tội như thế.
An Tử Dụ vội dùng sức kéo Vũ Tiểu Kiều một cái, cô ấy nhỏ giọng nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Đúng là chỉ số thông minh cao, chỉ trong một phút mà đã chơi đi chơi lại cô cả trăm lần.”
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều không nói nên lời, cô ấy tiến lên một bước chắn trước mặt Vũ Tiểu Kiều, trừng mắt nhìn Mục Vân Thơ nói.
“Nếu cô đã biết mình sai rồi, vậy tại sao không biết sai mà sửa, ngược lại dùng cách như thế khiến mọi người đều không vui? Cuối cùng cô có mưu mô gì, chính cô là người rõ ràng nhất nhỉ?"
Hiện tại khuôn mặt của Mục Vân Thơ đầy sợ hãi, cô ta lắc đầu lia lịa: “Không phải thế! Tôi không có! Tôi thật sự không có!”
Gương mặt của cô ta tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp vừa vô tội lại yếu đuối, lẩm bẩm với giọng yếu ớt.
“Tôi thật sự không có, thật sự không có mà! Tôi thật sự không ngăn được chính bản thân mình, tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa.”
“Thần Hạn, anh tin em chứ? Là do em thật sự quá yêu anh, không buông được anh, nên em mới gây ra lỗi lầm!Bây giờ em biết sai rồi! Nếu đã không thể quên được anh, em đành kết liễu chính mình! Như vậy thì anh và Tiểu Kiều có thể hạnh phúc rồi. Em cũng sẽ không xen vào cuộc hôn nhân của anh nữa! Chỉ có em chết, sự việc đau khổ này mới có thể kết thúc...”
“Vân Thơ!”
Mục Vân Thơ cầm dao đâm vào cổ mình, Tịch Thần Hạn kêu to một tiếng, mau chóng xông lên nắm chặt cổ tay Mục Vân Thơ, ngăn cô ta đâm xuống.
Mục Vân Thơ không chịu đưa dao cho Tịch Thần Hạn mà cứ giãy giụa, không biết tại sao Mục Vân Thơ lại cứa vào lòng bàn tay mình, nhất thời máu tươi tràn ra.
"Á...”
Mọi người đều bị dọa sợ.
Tịch Thần Hạn vội nhân cơ hội cướp lấy con dao ném ra xa.
“Vân Thơ, Vân Thơ, cô thế nào rồi?” Tịch Thần Hạn cuống cuồng ôm Mục Vân Thơ đang không ngừng run rẩy.
Mục Vân Thơ nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình, thân thể càng run mạnh hơn.
Cô ta giống như một đứa trẻ bị dọa sợ, dựa sát vào trong ngực Tịch Thần Hạn, nước mắt ào ào chảy xuống.
“Thần Hạn, tay em... tay em...”
Tịch Thần Hạn cũng rất đau, anh vội kêu người giúp việc cầm hòm y tế tới để xử lý vết thương cho Mục Vân Thơ.
Mục Vân Thơ ôm chặt Tịch Thần Hạn không chịu buông tay, cứ như một khi thả lỏng Tịch Thần Hạn ra là Tịch Thần Hạn sẽ mọc cánh bay đi trước mắt cô ta.
“Vân Thơ, nghe lời, bây giờ tay cô cần bôi thuốc.”
Tịch Thần Hạn nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi của Mục Vân Thơ, trong lòng đau đớn vô cùng.
Đây chính là bàn tay dùng để vẽ tranh, nếu bị thương thì Mục Vân Thơ sẽ chẳng thể vẽ được nữa.
Phải mau chóng xử lý vết thương cho Mục Vân Thơ.
Anh đã không thể hứa cho Mục Vân Thơ tương lai, cô ta yêu vẽ tranh đến vậy. Nếu tay cô ta bị hủy, vậy chính là phá hủy cả cuộc đời của cô ta.
Tịch Thần Hạn muốn kéo Mục Vân Thơ ngồi xuống để xử lý vết thương, nhưng Mục Vân Thơ không chịu nghe lời.
“Thần Hạn... Em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em được không?”
Tịch Thần Hạn thấy dáng vẻ này của cô ta, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ừ ừ ừ, tôi tha thứ cho cô, mau xử lý vết thương nhanh một chút! Cô đừng tự tổn thương bản thân mình nữa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!