Khi An Tử Dụ nhìn thấy Tịch Thần Hạn dẫn Mục Vân Thơ đi, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng tức giận.
“Trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì vậy? Đã thế rồi còn kéo theo người phụ nữ kia không chịu thả!”
An Tử Dụ tức giận nắm chặt tay, cô ấy rất muốn xông qua lôi Tịch Thần Hạn lại để Tịch Thần Hạn gõ cửa phòng Vũ Tiểu Kiều, cô ấy muốn để hai người bọn họ sống yên ổn một cuộc sống gia đình yên bình.
Cung Cảnh Hào cảm thấy vô cùng tức giận, anh ta giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào bức tường, cú đấm này phát ra âm thanh rất lớn.
An Tử Dụ bị dọa sợ hết hồn.
“Đừng bạo lực thế chứ! Chẳng trách Tiểu Kiều lại không thích anh.”
Xem ra lời của An Tử Dụ đã đánh trúng chỗ hiểm của Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào hung tợn nhìn An Tử Dụ: “Cô nói với cô ấy, loại đàn ông như thế thì tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi anh ta đi.”
Sau đó Cung Cảnh Hạo xoay người bỏ đi.
An Tử Dụ ngẩn người mất một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì cô ấy không ngừng gõ cửa, nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn không mở.
Cô ấy bắt đầu cảm thấy sốt ruột nên gọi điện thẳng cho Vũ Tiểu Kiều luôn, nhưng cô cũng chẳng bắt máy.
An Tử Dụ đợi ngoài cửa một lúc, Vũ Tiểu Kiều vẫn không mở cửa.
An Tử Dụ nhìn điện thoại di động vẫn chưa có phản hồi, cô ấy vô cùng sốt ruột đứng lên.
Vũ Tiểu Kiều sao vậy?
Sao lại không mở cửa?
Chẳng lẽ không thấy cô ấy gọi điện cho cô à?
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
An Tử Dụ bị dọa sợ nên gõ cửa thật mạnh: “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, cô mở cửa đi! Tiểu Kiều, cô có nghe thấy không?”
Qua một lúc lâu sau, tay An Tử Dụ đã gõ đến đỏ, Vũ Tiểu Kiều mới mở cửa phòng.
“Ban nãy đang tắm, không nghe thấy.” Vũ Tiểu Kiều trùm kín khăn trên người, mắt hơi đỏ.
“Cô khóc à?”
“Không.”
An Tử Dụ vội bước vào rồi đóng cửa phòng: “Cô đừng trốn đi khóc một mình nữa! Có gì thì cứ nói với anh ấy, nói cho rõ ràng, vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết.”
“Anh ấy không buông được thì nên giải quyết làm sao?” Vũ Tiểu Kiều đau lòng nhắm mắt lại: “Nhiều lúc tôi rất muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, cuối cùng tôi đang níu giữ thứ gì đây?”
“Nếu không phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, tôi thật sự muốn rời đi.” Hai tay cô phủ lên bụng.
“Tiểu Kiều...”
Vũ Tiểu Kiều lau khô mái tóc dài, bắt đầu mặc quần áo.
“Cô đi đâu vậy?” An Tử Dụ hỏi.
“Tôi phải đi tìm anh ấy hỏi cho rõ! Dù gì sau này cũng phải hỏi rõ, cứ để thế này không tốt với mọi người.”
An Tử Dụ rất ủng hộ Vũ Tiểu Kiều đi hỏi, nhưng với trạng thái Vũ Tiểu Kiều như thế này, hai người sẽ không nói đến mức đi vào ngõ cụt chứ?
“Tôi đi cùng cô.”
An Tử Dụ theo Vũ Tiểu Kiều rời khỏi quán bar, cô ấy tự lái xe đưa Vũ Tiểu Kiều đi tìm Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn đang đưa Mục Vân Thơ về nhà, là ngôi nhà mà Tịch Thần Hạn chuẩn bị cho Mục Vân Thơ.
Mục Vân Thơ níu Tịch Thần Hạn lại không để anh đi.
“Em sợ lắm, anh ở cùng em đi. Em rất sợ... Cung Cảnh Hào lại tới tìm em...”
Cuối cùng Mục Vân Thơ cũng tóm được Tịch Thần Hạn, sao cô ta có thể để Tịch Thần Hạn chạy dễ dàng được.
Nhưng điện thoại của Tịch Thần Hạn cứ kêu không ngừng, là Vũ Tiểu Kiều gọi điện thoại tới.
Tịch Thần Hạn có chút bận tâm, anh đẩy tay Mục Vân Thơ ra, nhận điện thoại của Vũ Tiểu Kiều.
“Em tìm anh có chuyện, anh đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Vũ Tiểu Kiều.
“Bây giờ anh có chút việc, lát nữa anh sẽ đi tìm em.” Tịch Thần Hạn nói.
“Em biết, anh đang ở cùng Mục Vân Thơ, vừa hay chúng ta gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Tịch Thần Hạn nhìnsang Mục Vân Thơ với sắc mặt yếu ớt.
Sao anh có thể để mấy cô gặp mặt nói chuyện được?
Chỉ sợ không có kết quả gì tốt!
Bây giờ Tịch Thần Hạn rất hy vọng hai bên cứ tự sống cuộc sống yên ổn của nhau, đợi mọi chuyện dần phủ bụi lắng xuống là được giải quyết rồi.
Dù sao bây giờ anh đối với Mục Vân Thơ chỉ có lời hứa hẹn khi trước, nhớ lại thuở thiếu thời Mục Vân Thơ đã tiếp cho mình can đảm để sống ở trong giai đoạn tối tăm nhất cuộc đời.
Nếu không phải vì năm ấy Mục Vân Thơ rời đi, giờ đây anh cũng sẽ sống chung với Mục Vân Thơ.
Vũ Tiểu Kiều xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng thứ bên ngoài này đã xuất hiện, anh chỉ có thể buông bỏ quá khứ để tiếp tục với Vũ Tiểu Kiều như hiện tại.
Chẳng qua là quá khứ không hoàn toàn biến thành quá khứ, vốn phải cần thời gian để tiêu tan, để cho tất cả từ từ nhạt đi.
Tịch Thần Hạn thề, chỉ cần Mục Vân Thơ có thể sống tốt, anh thật sự có thể buông bỏ hoàn toàn.
Chẳng qua bây giờ tình huống của Mục Vân Thơ thế này, anh thật sự không bỏ được.
“Tiểu Kiều, lát nữa anh sẽ đi tìm em.” Tịch Thần Hạn nói.
“Không! Ngay bây giờ!” Vũ Tiểu Kiều không muốn kéo dài nữa.
Cô có thể có can đảm như vầy quả thực không dễ dàng gì, nếu tiếp tục kéo dài nữa, cô sẽ trốn như một con đà điểu.
Tịch Thần Hạn không chịu nói cho Vũ Tiểu Kiều giờ mình đang nơi đâu, Vũ Tiểu Kiều cũng biết chắc chắn anh đang ở chỗ Mục Vân Thơ.
Vũ Tiểu Kiều không biết địa chỉ của Mục Vân Thơ, bỗng nhiên cô nghĩ tới Cung Cảnh Hào, chắc chắn anh ta biết.
Vũ Tiểu Kiều cúp điện thoại của Tịch Thần Hạn, cô vội vàng gọi điện cho Cung Cảnh Hào, hy vọng Cung Cảnh Hào có thể nói cho cô biết địa chỉ hiện tại của Mục Vân Thơ.
Cung Cảnh Hào cũng không hy vọng Vũ Tiểu Kiều sẽ đi tìm Mục Vân Thơ.
“Với đầu óc của em thì em không phải là đối thủ của người phụ nữ kia!”
“Mặc dù tôi rất ngốc, nhưng tôi thấy đứng trước tình cảm, lý trí không đáng một đồng! Bây giờ không phải lúc nói tới chuyện đầu óc, mà là nói...”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều dần nghiêm nghị.
Chẳng qua bây giờ đang thử tình cảm của Tịch Thần Hạn xem cuối cùng anh nghiêng về ai nhiều hơn.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến đầu óc cả.
Chỉ cần Tịch Thần Hạn nghiêng về Mục Vân Thơ nhiều hơn, Vũ Tiểu Kiều sẽ chọn lùi bước.
Dù sao nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng chẳng tốt cho cả ba người.
Cô yêu Tịch Thần Hạn, cô có thể chọn tác thành cho anh.
Cung Cảnh Hào im lặng một lúc mới gửi địa chỉ cho Vũ Tiểu Kiều.
An Tử Dụ dựa theo địa chỉ để lái xe đến bên ngoài một ngôi biệt thự, quả nhiên thấy xe của Tịch Thần Hạn đậu ở cửa.
Vũ Tiểu Kiều nhìn biệt thự sang trọng này, trong lòng hụt hẫng.
An Tử Dụ đi đằng trước, cô ấy đang định vào lại phát hiện Vũ Tiểu Kiều đứng ở cửa không nhúc nhích làm nghi ngờ cau mày.
“Tiểu Kiều?”
“An An, không biết tại sao tôi thấy Mục Vân Thơ trông rất quen, cứ như đã từng gặp ở đâu đó, cô có cảm thấy thế không?” Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.
An Tử Dụ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy thế! Chắc loại người đẹp da trắng mặt xinh như cô ta cũng không ít đâu.”
Vũ Tiểu Kiều vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích
An Tử Dụ bước tới kéo tay Vũ Tiểu Kiều: “Đừng sợ! Cô còn có tôi! Cho dù có thế nào tôi cũng đứng bên cạnh cô mà!”
“Cố gắng lên Tiểu Kiều! Nhất định phải bảo vệ hạnh phúc của mình! Bây giờ hai người đã có con, cô không vì chính cô thì cũng vì đứa nhỏ trong bụng cô chứ.”
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều dần có năng lượng, cô nắm chặt tay An Tử Dụ sải bước đi vào biệt thự rồi nhấn chuông cửa.
Một lát sau, người giúp việc ở đây ra mở cửa.
“Các cô tìm ai...”
Người giúp việc nhận ra người ngoài cửa, chính là mợ chủ nhà họ Tịch, lúc này trông vẻ mặt của cô rất khó chịu làm sợ tới mức run rẩy không ngừng.