Tịch Thần Hạn đưa cho Vũ Tiểu Kiều một lồng bánh bao khác.
Tịch Thần Hạn gắp một cái bánh bao và đặt lên đĩa trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
"Em nói, em chỉ ăn một cái."
Vũ Tiểu Kiều gật đầu: "Em bảo đảm, chỉ ăn một cái nữa thôi!"
Vũ Tiểu Kiều cầm đũa gắp cái bánh bao lên định cắn một miếng nhỏ, nhìn thấy Tịch Thần Hạn ăn uống lịch thiệp, tao nhã, cô cũng phải tao nhã mà giải quyết bánh bao.
Nhìn thấy Tịch Thần Hạn gắp một cái bánh bao khác, cô còn tưởng rằng anh sẽ được gắp nó cho cô, nhưng không ngờ anh lại đưa nó vào miệng mình.
Vũ Tiểu Kiều có chút tức giận, lẳng lặng nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ trước mặt.
Khóe mắt Tịch Thần Hạn liếc nhìn cô một cái, bắt gặp ánh mắt không tự chủ trôi đến trên đũa và lên môi mình, anh kiềm chế ý muốn cười ở trong lòng, cố ý nhìn cô, từng miếng từng miếng nhai nuốt chậm rãi.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không thể không cầm đũa lên gắp cái bánh bao trước mặt mình, rồi nhét vào miệng.
Tịch Thần Hạn không khỏi sờ trán.
Người phụ nữ nhỏ bé này sẽ biến thành bộ dạng gì nếu cứ tiếp tục ăn uống như này?
Tuy nhiên, bây giờ cô không phải chỉ có một mình, ai đã khiến cô thành như thế.
Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy lồng bánh bao đến trước mặt cô, nâng cằm lên, ý bảo rằng cô có thể ăn chúng.
Vũ Tiểu Kiều có chút ngượng ngùng, cười cười, gắp thêm một cái bánh bao nữa, chậm rãi ăn, sau đó thỏa mãn sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
"Hiện tại cuối cùng em cũng đã cảm thấy hơi no rồi."
Trời ơi!
Hơi no!
Tịch Thần Hạn chỉ ăn một cái bánh bao, nhìn thấy cô ăn như vậy thì anh cũng cảm thấy no rồi, vậy mà cô chỉ cảm thấy hơi no thôi.
Anh cười khúc khích.
Lại yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, anh cảm thấy lúc này cô cực kỳ đáng yêu.
"Ăn nhiều một chút cũng tốt, tốt cho đứa nhỏ, cũng tốt cho em, thân thể đều sẽ khỏe mạnh."
Vũ Tiểu Kiều véo nhẹ vào mũi anh: "Ai muốn khỏe mạnh! Anh mới khỏe mạnh! Em ăn no rồi, em ngủ tiếp đây, tạm biệt!"
Cô vẫn còn chưa tha thứ cho anh, ai cho phép anh cứ luôn chạm vào đầu cô!
Cô đứng dậy và rời khỏi nhà hàng, Tịch Thần Hạn liền đi theo phía sau cô.
"Anh không phải đang bận sao? Bệnh viện nhiều việc như vậy, sao còn có thời gian đi theo em!" Cô chua xót nói.
"Cô ta đi rồi, không còn ở bệnh viện nữa! Chắc không còn vấn đề gì nên quyết định rời đi." Tịch Thần Hạn đi theo Vũ Tiểu Kiều lên lầu.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn anh chằm chằm: "Cô ta bỏ đi rồi nên anh mới đến tìm em, nếu cô ta trở về, anh sẽ chạy lại tìm cô ta một lần nữa, đúng không?"
"Làm một cái lốp dự phòng là một công việc tốt! Ngay cả với con của anh, em vẫn chỉ là một chiếc lốp dự phòng!"
"Cái gì mà lốp xe dự phòng, đừng nói bậy!"
"Em đang nói bậy sao? Đây là sự thật!" Cô tức giận đẩy anh ra:"Anh không được phép đi theo em! Không phải mọi người bên ngoài đều đang nói rằng chúng tôi sẽ ly hôn sao? Anh còn đi theo em làm gì?"
“Tiểu Kiều.” Tịch Thần Hạn bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều tức giận, Tịch Thần Hạn thực sự rất không thoải mái, loại cảm giác này là một cảm thụ rất kỳ diệu, trước nay chưa từng có, đối với Mục Vân Thơ cũng chưa từng.
Anh thừa nhận rằng bây giờ anh không thể tách rời Vũ Tiểu Kiều.
Nhưng mà…
Anh chỉ không biết phải nói thế nào.
Anh không biết tình cảm của mình dành cho Vũ Tiểu Kiều là như thế nào, là tình yêu hay là sự phụ thuộc.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy những cảm xúc phức tạp lóe lên trong đôi mắt đen của Tịch Thần Hạn, nghĩ rằng anh đang rối rắm về Mục Vân Thơ, cơn tức giận trong lòng cô càng sâu hơn.
"Anh đi tìm cô ta đi! Em ở nơi này rất tốt, còn con của anh, em cũng sẽ chăm sóc tốt, cho nên anh không cần quan tâm đến em."
Cô tức giận quay người và bước vào thang máy.
Tịch Thần Hạn muốn đi theo, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Nhìn những cánh cửa thang máy đóng kín trước mặt, một cảm xúc kỳ lạ chợt lóe trong lòng anh.
Cảm xúc có chút chua xót và đau đớn, khiến anh muốn mở cửa thang máy và kéo Vũ Tiểu Kiều ra khỏi đó.
Trong khách sạn người đến kẻ đi, anh cố kìm nén ý nghĩ này và trên khuôn mặt tỏ ra hờ hững.
Tuy nhiên, trong lòng anh lại sóng cuộn biển gầm, không ngừng tự hỏi bản thân, anh có thực sự thích Vũ Tiểu Kiều không?
Không!
Cô ấy là vợ của anh, anh làm bất cứ hành động nào ngoài dự đoán của mình cũng là điều rất bình thường.
Cô ấy là của anh!
Cũng chỉ thuộc về mình anh!
Vì vậy anh không thích nhìn thấy cô tức giận và buồn bã, dù là một chút không vui cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.
Thấy thang máy chưa xuống, Tịch Thần Hạn quyết định đi lên cầu thang bộ.
Anh leo lên tận tầng mười lăm và bấm chuông cửa phòng Vũ Tiểu Kiều.
Không bao lâu sau, khi Vũ Tiểu Kiều mở cửa , anh liền xông vào mà không cho Vũ Tiểu Kiều cơ hội đóng cửa lại.
An Tử Dụ đang ở trong phòng, định ngủ bù, nhưng mà thấy Tịch Thần Hạn bước vào, liền vội vàng đi ra ngoài, còn nói: " Tiểu Kiều, tôi nhớ rồi, hôm nay tôi còn có một cuộc họp, tôi phải đến công ty đây..."
"Tử Dụ, cô chỉ làm một chức vụ nhàn hạ, ở đâu ra họp hành..."
Vũ Tiểu Kiều còn chưa kịp nói xong, An Tử Dụ đã chạy ra khỏi phòng và đóng cửa lại, để lại toàn bộ không gian cho cô và Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn bước tới nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều theo bản năng muốn rút tay về, nhưng anh đã dùng sức kéo cô vào lòng ôm chặt.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức giãy dụa, anh liền dùng tay ôm chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội trốn thoát.
"Anh buông em ra ... Anh làm em đau."
Tịch Thần Hạn hơi buông lỏng vòng tay ra một chút: "Thế này thì sao?"
"Buông tay ra."
"Không buông!"
"Anh buông ra."
"Nhất quyết không buông tay!"
Vũ Tiểu Kiều có chút bực bội: "Anh làm cái gì vậy? Anh định phạt em sao?"
"Anh không phạt em! Em là mẹ của con anh, anh phạt em làm cái gì chứ?"
“Anh chính là đang trừng phạt em!” Vũ Tiểu Kiều tức giận đạp vào chân anh.
Dù anh rất đau, nhưng vẫn đứng bất động.
"Em đừng đối xử với anh như vậy, Tiểu Kiều."
"Vậy thì anh muốn em đối xử với anh như thế nào? Chẳng lẽ anh và những người phụ nữ khác dây dưa không rõ ràng, với em mà nói đều không sao cả? Em còn phải giống như không có chuyện gì xảy ra mà đối xử với anh, như vậy anh mới vừa lòng sao?" Vũ Tiểu Kiều tức giận quở trách.
"Bọn anh thực sự không có gì cả, cô ấy bị cắt vào cổ tay, anh chỉ đã đưa cô ta đến bệnh viện, đơn giản vậy thôi."
“Tịch Thần Hạn, có phải vì không yêu nên anh mới không thèm quan tâm đến suy nghĩ của em hay không?” Một tầng sương mù dần dần lấp đầy trong mắt cô.
Nhìn thấy làn trong suốt trong mắt cô, trái tim của Tịch Thần Hạn vô cùng khó chịu.
"Không phải thế, Tiểu Kiều."
"Vậy đó là cái gì?"
"Anh ..." Tịch Thần Hạn đột nhiên không biết nói thế nào.
Anh cảm nhận được rõ ràng nỗi buồn của Vũ Tiểu Kiều, muốn làm cho cô vui vẻ, nhưng anh không biết phải làm thế nào.
Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói nhẹ nhàng và yếu ớt: "Tiểu Kiều, anh không nói dối em! Chuyện giữa anh và cô ta đã qua rồi, kết thúc rồi, anh sẽ không ở bên cô ta nữa."
Tịch Thần Hạn ôm vai Vũ Tiểu Kiều để cô tựa vào ngực anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!