Lê Mai xông về phía Dương Tuyết Như, bóp chặt cổ của Dương Tuyết Như, vẻ mặt hung dữ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Giết chết mày, tao sẽ giải thoát rồi!”
“Mày đi chết đi!!!”
“Mày có biết là tao đã hận mày bao nhiêu không!!!”
“Mày là đồ hèn hạ, đi chết đi!!!”
Lê Mai dùng hai tay, mạnh mẽ bóp chặt cổ của Dương Tuyết Như, khiến bà ta thở gấp từng hồi một cách khó khăn.
Một đám nhân viên điều dưỡng liền nhanh chóng xông tới, muốn lôi kéo Lê Mai ra, nhưng sức lực của Lê Mai quả thật vô cùng mạnh mẽ, làm thế nào cũng không thể lôi bà ta ra được.
Dưới hai bàn tay bóp chặt của Dương Tuyết Mai, Lê Mai vùng vẫy một cách khó khăn, thế nhưng cho dù bà ta ra dùng sức như thế nào, cũng không có cách nào để đẩy Lê Mai ra.
“Bà…buông tôi ra…”
“Bà là một kẻ điên…”
“Bà còn không buông tôi ra…”
Trong phòng bệnh trở nên một đám hỗn độn.
Bà cụ Tịch nằm ở trên giường bệnh cũng bị dọa đến chết khiếp, không ngừng run rẩy hét lên.
“Các người đang làm gì thế này? Đừng có ồn ào cãi nhau nữa, đừng có cãi nhau nữa…đã bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn cãi nhau…”
“Các người còn không buông Lê Mai ra, trong bụng con bé đang mang cháu trai của tôi đấy! Các người đừng có tổn thương đến con bé…”
“Bà!”
“Bà…”
Một đám người lại càng ồn ào hỗn loạn, bổ nhào về hướng bà cụ Tịch.
Tịch Thần Hạn đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy tình cảnh hỗn độn như chiến trường trong phòng bệnh, hai mắt anh tối lại, phản chiếu ánh đèn mập mờ trong hành lang, một mảnh tối trống rỗng, không thể nhìn ra được gì.
Hai bên tai của anh, đều vang lên tiếng sấm từ bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng trước mắt khiến anh dần nhớ đến khi mình còn nhỏ, đó là một đêm mưa đầy giông bão, vào đêm ấy, đều văng vẳng đầy tiếng la hét và những tiếng chửi rủa kinh hoàng, khắp nơi đều âm thanh đập vỡ.
Tịch Thần Hạn cũng không biết vì sao, vào đêm mưa giống ấy, Lê Mai lại dễ dàng phát điên như thế, giống như một con quỷ điên cuồng vậy, vừa gào thét, vừa nói muốn giết người.
Một màn cảnh của đêm hôm đó, đã trở thành một ác mộng mãi miết đeo bám anh, khiến anh không thể xóa bỏ nó từ trong tận đáy lòng.
Đầu óc Tịch Thần Hạn vô cùng trống rỗng.
Anh không biết ai là người kéo Lê Mai ra, cũng không biết được âm thanh la hét kia kết thúc khi nào, anh chỉ nhìn thấy một chiếc giường cấp cứu đang đi về phía phòng cấp cứu.
Bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của Dương Tuyết Như, “Mẹ! Mẹ! Con cầu xin mẹ, mẹ đừng có chuyện gì xảy ra!”
Đông Thanh vội vàng chạy đến, lớn tiếng gọi Tịch Thần Hạn, “Cậu chủ! Bà chủ Tịch lại ngất xỉu rồi!”
Lúc này ý thức của Tịch Thần Hạn mới dần dần trở lại, anh nhìn về phía giường cấp cứu ở trong phòng cấp cứu kia, nhìn thấy bà cụ Tịch đang bất tỉnh nhân sự nằm trên chiếc giường cấp cứu.
Tịch Thần Hạn vội vàng chạy theo, nhưng cánh cửa của phòng cấp cứu đã đóng chặt lại.
Lê Mai đã được nhân viên điều dưỡng sắp xếp vào trong một phòng bệnh khác, tiêm thuốc an thần, cuối cùng mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại, cơn mưa to ở bên ngoài cửa sổ không ngừng trút xuống, không chịu dừng lại.
Tiếng sấm rền vang một hồi, liền bỗng chốc yên lặng,
Cả một bệnh viện, từ một trận hỗn độn vừa rồi, cũng rơi vào một khoảnh yên ắng tĩnh lặng.
Không có tiếng ai nói chuyện, và cũng không có bất cứ âm thanh gì phát ra.
Dương Tuyết Như xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, sau đó liếc nhìn Tịch Thần Hạn, cũng không biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì, ánh mắt có chút sắc bén.
Y tá tỏ ý ra hiệu Dương Tuyết Như đi bôi thuốc, bà ta cùng với y tá đi ra ngoài.
Sau khi Dương Tuyết Như thoa thuốc trên cổ, bà ta đứng bên ngoài phòng bệnh của Lê Mai, nhìn thấy Lê Mai ở trong phòng bệnh vì tiêm thuốc an thần mà rơi vào hôn mê, ánh mắt bà ta bỗng chốc trở nên hung ác nham hiểm.
Dương Tuyết Mai từ từ cầm điện thoại lên, không biết là gọi điện cho ai, nhưng giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.
“Con người Lê Mai này, không thể giữ được lại nữa.”
Nói xong câu này, Dương Tuyết Mai nhấc đôi giày cao gót lên, đi về phía đầu hành lang bên kia.
Cao Thúy Cầm đang trốn ở một góc khuất của hành lang, vội vàng bụm chặt miệng lại, sắc mặt kinh hãi đến nỗi tái xanh.
Bà luôn cảm thấy rằng con người Lê Mai này rất quen thuộc, trước kia bà đã nhìn qua một lần ở trong phòng bệnh của bà cụ Tịch, và muốn đến đây để xác nhận lại một chút liệu có phải là người quen biết trước đây không.
Nhưng thật không ngờ, bà lại nghe thấy Dương Tuyết Như thốt ra một câu như thế.
Dương Tuyết Như rốt cuộc muốn làm gì Lê Mai chứ?
Giết người ư?
Cao Thúy Cầm không khỏi khiếp sợ, nhanh chóng đi dọc theo đường hành lang rời khỏi nơi đây, trở về phòng bệnh của mình.
Cao Thúy Cầm không ngừng lởn vởn đi qua đi lại ở trong phòng bệnh, trong lòng bàn tay bà thấm đẫm mồ hôi.
Phải làm sao đây?
Dương Tuyết Như sẽ làm gì với Lê Mai chứ?
Sẽ không chết người đấy chứ?
Lòng dạ Cao Thúy Cầm hoang mang rối bời trong chốc lát, bà hoàn toàn không có chủ kiến gì.
…
Trong khách sạn.
An Tử Dụ không thể nào không gọi điện cho Đường Khải Hiên, trước đó điện thoại của Đường Khải Hiên có thể kết nối được, cuối cùng sau đó lại tắt máy.
An Tử Dụ tức giận ném điện thoại đi.
Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng an ủi cô ấy, “Cô đừng vội vàng quá! Tôi cảm thấy con người anh ta sẽ không để cho nhà cô không còn đường lui đâu, chỉ sợ phần lớn là anh ta sẽ dọa dẫm cô, khiến cô phải cúi đầu trước anh ta.”
“Tập đoàn Đường Thị của anh ta đúng là có lòng tham không đáy mà, đến ngay cả tập đoàn An Thị nhà chúng tôi cũng muốn nuốt chửng! Anh ta vừa mới lên chức chủ tịch, tham vọng lớn như thế, anh ta không sợ bị nghẹn chết ư!”
An Tử Dụ càng nghĩ lại càng tức giận, liền lấy cái gối ở trên giường, thẳng thừng ném xuống đất.
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều lại đang tính toán, làm thế nào có thể mai mối cho hai con người này ở cùng nhau.
Vì cô có thể nhìn ra, Đường Khải Hiên chính là có ý đồ này, nếu không làm sao anh ta toàn nhắm vào An Tử Dụ chứ?
Một người đàn ông luôn luôn nhằm vào một người phụ nữ, phần lớn là đều có tình cảm khác với người phụ nữ này.
Ngồi trên giường nhìn thấy sự bực bội của An Tử Dụ, Vũ Tiểu Kiều liền đi đến bên cạnh cô ấy, nhìn thấy bóng dáng của bản thân mình trong đó, trong lòng cảm thấy bất lực một hồi, ngồi bên cạnh An Tử Dụ, nhẹ nhàng an ủi.
“Anh ta không bắt máy, có lẽ là anh ta muốn cô chủ động đi tìm anh ta.”
An Tử Dụ sững sờ, ngước mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, dường như cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra được bản thân cần phải làm những gì.
“Tôi biết rồi! Công ty của Thẩm Tinh Châu xảy ra vấn đề, chắc chắn là do anh ta động tay động chân ở đằng sau!”
“Tôi xác thực nên đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng , rốt cuộc anh ta muốn làm gì!”
An Tử Dụ liền đứng dậy, dặn dò Vũ Tiểu Kiều một mình ở trong khách sạn, lo chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tùy ý đi ra ngoài, sau đó cô ấy vội vàng đi ra ngoài khách sạn, đi tìm Đường Khải Hiên.
Bởi vì tập đoàn Đường Thị là một công ty giải trí, nơi đây có rất nhiều minh tinh nổi tiếng, chính vì vậy nhân viên bảo vệ ở đây nhiều gấp bội so với các công ty khác.
An Tử Dụ vừa bước đến cửa chính của công ty giải trí, liền bị mấy người bảo vệ chặn lại.
“Cô là ai? Nơi đây không phận sự miễn vào!” Nhân viên bảo vệ to tiếng trách mắng.
“Tôi đến tìm Đường Khải Hiên, là chủ tịch của các người!” An Tử Dụ lớn tiếng nói, điệu bộ giống như tìm người truy vấn hỏi tội.
Các nhân viên bảo vệ cùng nhau liếc mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!