An Tín Hiền liền bật khóc thật to khi nghe điện thoại.
“Bố…”
“Bố làm sao thế?”
An Tử Dụ nghe thấy tiếng bố mình khóc ở đầu bên dây kia, liền dọa cho hoảng sợ, sắc mặt liền lập tức tái nhợt.
“Tử Dụ à, có phải là nhà họ An chúng ta tiêu đời rồi không…?
“Bố! Đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Tập đoàn Đường Thị đã đầu tư một số tiền lớn, muốn thu mua tập đoàn An Thị chúng ta. Bố liền cười nhạo bọn họ là đang nói đùa, sản nghiệp của tập đoàn An Thị nhà chúng ta trải qua mấy đời, Đường Thị cũng là một tập đoàn lớn, thế nhưng cũng không phải nói mua là mua được, nhưng bố lại không ngờ…”
“Mấy cổ đông lớn của Tập đoàn An Thị quả nhiên đã bị tập đoàn Đường Thị mua hết! Người bạn thân kết nghĩa với bố nhiều năm như thế, hắn ta cũng đều phản bội sau lưng bố.”
An Tín Hiền dường như đang uống rượu, vừa nói vừa khóc, vừa uống rượu, khiến trong lòng An Tử Dụ vừa bồn chồn lo lắng không yên.
“Bố, bố hãy nghe con nói! Trước hết bố đừng đau buồn quá! Mặc dù bây giờ tập đoàn Đường Thị vô cùng to lớn, mạnh mẽ, nhưng không thể nói thu mua công ty nhà chúng ta liền có thể mua được!”
“Nhà họ An chúng ta là chính là hào môn danh giá, lòng ham muốn của bọn họ thật quá lớn rồi! Con sẽ nghĩ cách, ba cũng đừng đau lòng quá mức, bố hãy giữ gìn thân thể, bố còn bị cao huyết áp nữa…”
An Tín Hiền cũng không ngờ rằng, vào thời khắc này, đến cả Hứa Lam cũng chửi rủa ông ta ngu ngốc, không có não, thế nhưng đứa con gái duy nhất thiếu thốn tình cảm này lại quan tâm đến ông ta nhiều như thế.
“Tử Dụ à, cả cuộc đời này của bố, người bố xin lỗi nhiều nhất, chính là con…Bố vẫn luôn nghĩ rằng, từ đời này sang đời khác, từ đời này sang đời khác, nhưng đứa con gái này chính là máu mủ ruột thịt của bố…”
“Bố…” Giọng của An Tử Dụ càng nghẹn ngào.
“Bố hãy chăm sóc tốt cho bản thân, còn em trai con, thằng bé vẫn còn nhỏ, bố đừng để thằng bé nhìn thấy sự bất lực của mình, nếu không sẽ khiến thằng bé lại càng lo lắng hơn, chuyện này hãy để con tự mình nghĩ cách giải quyết.”
“Con nhất định sẽ giúp nhà chúng ta giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
An Tử Dụ vội vàng cúp máy, trong đôi mắt xinh đẹp kia dần dần bộc lộ tia căm ghét.
“Đường Khải Hiên!”
Quả nhiên anh ta lại bắt đầu ra tay với người nhà của cô!
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng lay cánh tay của An Tử Dụ, “Tử Dụ, có người gõ cửa.”
Lúc này, An Tử Dụ mới bừng tỉnh lại, vội vàng đi ra mở cửa.
Tô Nhất Hàng xông vào với vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn qua An Tử Dụ trước mặt, sau đó nhìn thẳng Vũ Tiểu Kiều ở phía sau An Tử Dụ.
“Tiểu Kiều, em muốn li hôn với Tịch Thần Hạn ư?” Tô Nhất Hàng hồi hộp lo lắng hỏi.
…
Mục Vân Thơ rời khỏi bệnh viện.
Cô ta tìm một góc tối, tay cầm điện thoại gọi điện cho Hồ Đức Vinh một cuộc gọi.
Không lâu sau, Hồ Đức Vinh nhanh chóng chạy đến.
Mục Vân Thơ rút ra hai tấm chi phiếu và bỏ hai tấm thẻ vào trong.
“Bên trong này là mười tám tỷ, mật mã là ngày sinh nhật của ông! Chuyện lần này, chúng ta thật sự đã rõ ràng rồi chứ.”
Giọng điệu của Mục Vân Thơ lạnh nhạt, mang theo hơi lạnh của mùa thu.
Hồ Đức Vinh nhìn tấm thẻ trong tay, tỏ vẻ yếu ớt mỉm cười như có như không, nhìn về phía Mục Vân Thơ.
“Tại sao con lại tự hủy hoại bản thân mình như thế này chứ? Tốt xấu gì bố cũng đã nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, hơn nữa chúng ta là bố con với nhau, nhìn thấy dáng vẻ này của con, bố thật sự rất đau lòng.”
Mục Vân Thơ mở lòng bàn tay của Hồ Đức Vinh ra, căm hận nhìn chằm chằm Hồ Đức Vinh.
“Chuyện của chúng ta hoàn toàn đã rõ ràng rồi! Ông đừng nghĩ đến việc lại đem những chuyện đó ra lợi dụng uy hiếp tôi!” Trong con mắt đang trợn trừng của Mục Vân Thơ, hiện lên một màu đỏ.
Hồ Đức Vinh khinh thường chế nhạo, “Bố cũng không phải uy hiếp đe dọa con, chỉ là nói ra một số chuyện sự thật mà thôi!”
“Nếu như con gả cho Tịch Thần Hạn, tốt xấu gì anh ta cũng là con rể của bố! Bố luôn muốn đứa con rể của mình, sẽ càng ngày hiểu rõ được con gái của bố rốt cuộc là một con người như thế nào.”
“Ha ha…”
Hồ Đức Vinh vừa nói, vừa ngẩng đầu lên cười, cầm tấm thẻ ngân hàng trong tay quơ qua quơ lại, bộ dạng rất kiêu ngạo, đắc ý.
Mục Vân Thơ bây giờ thật sự rất khao khát cầm một con dao trong tay, trực tiếp giết tên cặn bã kia để trút giận.
Nhiều năm như thế, nếu không phải vì tên Hồ Đức Vinh này, cô ta làm sao có thể rơi vào tình cảnh này chứ?
Nếu không xảy ra chuyện năm đó, chỉ sợ là cô ta và Tịch Thần Hạn đã kết hôn rồi, và có những đứa con xinh xắn dễ thương thuộc về bọn họ.
Tất cả mọi thứ, đều là do Hồ Đức Vinh!
Mục Vân Thơ hận không thể ăn tươi nuốt sống Hồ Đức Vinh, dường như nghiến răng nghiến lợi nói
“Hãy ngay lập tức cút khỏi thế giới của tôi! Tôi không muốn gặp lại ông thêm lần nào nữa! Công ơn nuôi dưỡng giáo dục tôi mười năm, năm năm trước tôi đã tính toán rõ ràng rồi, bây giờ khoản tiền này, coi như là tiền lãi tôi cho ông đi.”
“Nhanh chóng cút xéo đi!!!”
Mục Vân Thơ gằng giọng nói hết câu, liền quay người đi về phía con đường hầm đầy tối tăm, giọng nói của Hồ Đức Vinh thấp thoáng ở đằng sau truyền đến.
“Vân Thơ, con là đứa con gái yêu quý, tốt nhất của bố, bố thật sự rất thích con…”
Mục Vân Thơ bịt chặt hai lỗ tai lại, co chân chạy về phía trước, giọt nước mắt ở trên khóe mắt dần dần lăn trên gò má.
Cô ta hoảng sợ, không kiềm được lắc đầu, muốn vứt bỏ những âm thanh đáng ghét kia ra ngoài tai, thế nhưng những âm thanh đó lại văng vẳng bên tai.
Cô ta biết, đây chỉ là ảo giác, thế nhưng cô ta không có cách nào để vứt bỏ được.
Trong bóng tối, cô ta càng lúc càng chạy nhanh, nhưng lại càng hoảng sợ, cuối cùng cô ta ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy bản thân khóc nức nở.
...
Tịch Thần Hạn đứng trước phòng bệnh của Mục Vân Thơ, nhìn thấy trong căn phòng vắng vẻ trống không, mặc dù không biết Mục Vân Thơ đã đi đâu, thế nhưng tại sao khi Mục Vân Thơ rời đi, anh lại cảm thấy tim mình nhẹ nhõm.
Bắt đầu từ khi nào, sự tồn tại của Mục Vân Thờ lại trở thành gánh nặng trong anh?
Anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều.
Bầu trời đêm bên ngoài đầy u ám, có tia chớp lấp lóe vụt qua.
Lại là một ngày mưa giông ư?
Anh có chút sợ hãi và lo lắng không yên.
Anh không ngừng đi quanh quẩn hành lang của bệnh viện.
Trong phòng bệnh của bà cụ Tịch, đột nhiên truyền đến tiếng đập phá đồ đạc, các y tá vội vàng chạy đến phòng bệnh của bà cụ Tịch.
Tịch Thần Hạn biết rằng, lại có chuyện xảy ra rồi, anh muốn đi về phía phòng bệnh của bà cụ Tịch, thế nhưng đôi chân của anh như bị đóng chặt đinh, không thể nhúc nhích được gì.
Trong phòng bệnh của bà cụ Tịch, vang lên một tiếng gào thét.
Chính là giọng của Lê Mai.
Những ngày qua, cuối cùng Lê Mai cũng phát bệnh.
Các y tá vây quanh bà ta, muốn giữ chặt bà ta lại, thế nhưng trong tay Lê Mai cầm đồ vật, không ngừng đập vỡ xuống dưới đất. Đều dọa mọi người hoảng sợ, ai nấy cũng không dám bước lại gần.
Tịch Thần Hạn đứng ở trong hành lang bệnh viện, chỉ tay về hướng đó, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
Đông Thanh nhanh chóng chạy đến, định dìu đỡ Tịch Thần Hạn rời đi, bên ngoài vang lên tiếng sấm chớp, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Tịch Thần Hạn càng trở nên tím tái.
Lê Mai đang ở trong phòng bệnh của bà cụ Tịch, la hét ầm ĩ
“Hãy trả lại đứa con cho tôi!!!”
“Đó là đứa con trai của tôi”
“Các người không muốn tôi sống tốt, các người cũng đừng hòng sống tốt!!!”
“Tôi sẽ bóp chết nó, ai đừng nghĩ có thể có được nó!!!”
Bây giờ, bộ dạng của bà cụ Tịch cũng bị Lê Mai dọa cho hoảng sợ, nằm trên giường bệnh không ngừng run rẩy sợ hãi,
Bác sĩ và y tá đều vây quanh bà ta, những mảnh thủy tinh bị đập vỡ tan tành vô số mảnh, phản chiếu những tia sấm sét vô cùng đáng sợ.
“Mau lên, mau giữ giặt bà ấy lại! Đừng để bà ấy dọa đến bà cụ Tịch!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!