Cung Cảnh Hào thấy Mục Vân Thơ kiên trì không chịu rời khỏi Tịch Thần Hạn, nụ cười trên mặt vừa khinh bỉ vừa xem thường.
Cung Cảnh Hào trực tiếp vứt cho Mục Vân Thơ một tờ chi phiếu: "Số tiền này đủ cho cô rời khỏi nơi này."
Mục Vân Thơ nhìn thoáng qua dãy số 0 trên tấm chi phiếu, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cái này lại là một tấm chi phiếu trị giá ba mươi tỷ.
Cung Cảnh Hào vậy mà thủ bút lớn như vậy!
Nhưng số tiền này...
"Anh cảm thấy chú của anh đáng giá chừng này tiền thôi sao?" Khóe môi Mục Vân Thơ từ từ cong lên.
Nụ cười của Mục Vân Thơ khiến Cung Cảnh Hào rất khó chịu.
"Nếu như cô cảm thấy chú của tôi không chỉ đáng giá chừng ấy tiền, cô có thể thử xem cô sẽ lấy được bao nhiêu tiền từ chỗ chú ấy."
Cung Cảnh Hào nói làm Mục Vân Thơ ngớ người.
Cô ta thật sự không lấy được một đồng nào từ chỗ anh ấy, chỉ sợ bây giờ vừa nhắc đến tiền trước mặt Tịch Thần Hạn, cô ta sẽ lập tức bị Tịch Thần Hạn tuyên án tử hình trong lòng anh.
Nếu không lấy được tiền từ chỗ Tịch Thần Hạn, cô có thể lấy tiền ở đâu cho Hồ Đức Vinh.
Nếu như Cung Cảnh Hào thật sự đồng ý cho cô ta khoản tiền này...
Có phải cô ta có thể đuổi Hồ Đức Vinh đi?
Chỉ có đuổi Hồ Đức Vinh đi cô ta mới có thể sống yên ổn.
Nếu không, Hồ Đức Vinh ở đấy cuối cùng cũng là một mối nguy hiểm.
Nhưng nếu cô ta nhận số tiền kia mà Tịch Thần Hạn biết được... Cô ta nên giải thích như thế nào?
Con người Cung Cảnh Hào không phải là người dễ chọc, nếu cô ta cầm tiền không rời đi, cô ta nên xử lí người này như thế nào?
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Mục Vân Thơ lướt qua vô số suy nghĩ.
Cuối cùng, cô ta rũ mắt xuống, giữ im lặng, chỉ nghe Cung Cảnh Hào vẫn đang nói chuyện.
"Bây giờ cầm tiền nhanh chóng biến mất đi. Đừng xuất hiện ở đây lần nào nữa. Nếu như không nghe lời tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Đôi mắt hung ác hiểm độc của Cung Cảnh Hào nhìn chằm chằm vào Mục Vân Thơ, dọa đến trái tim của Mục Vân Thơ lạnh xuống.
"Còn không mau cút đi!"
Cả người Mục Vân Thơ run lên, từ từ bò dậy từ giường bệnh, trong cái nhìn chăm chú của Cung Cảnh Hào, bóng lưng yếu đuối dần dần rời đi phòng bệnh, đi vào sâu chỗ hành lang, vào thang máy...
Cung Cảnh Hào vẫn luôn nhìn Mục Vân Thơ rời đi bệnh viện, lúc này mới buông tảng đá đang đè ép trong lòng xuống.
Mục Vân Thơ đi rồi có phải Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều có thể bình yên sống cuộc sống của bọn họ.
Mặc dù cung Cảnh Hào rất không hi vọng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều nằm trong vòng tay của người đàn ông khác, nhưng càng không hi vọng nhìn thấy đôi mắt rưng rưng bi thương của Vũ Tiểu Kiều.
Cung Cảnh Hào nhìn về bầu trời đêm âm u phía ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác mình làm được một chuyện rất lớn, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Lần này có lẽVũ Tiểu Kiều sẽ vui vẻ hơn một chút.
...
Một bàn tay mạnh mẽ đánh vào mặt Cung Cảnh Hào, Cung Thế Cẩn chỉ vào Cung Cảnh Hào tức giận quát mắng.
"Bây giờ là lúc nào rồi, con dùng ba mươi tỷ làm gì, tại sao trong tài khoản lại thiếu ba mươi tỷ?"
Cung Cảnh Hào im lặng đứng ở nơi đó, không nói một câu.
"Con có nói hay không? Ba mươi tỷ này rốt cuộc đi đâu rồi. Bây giờ là lúc công ty chúng ta đang trong tình trạng nguy cấp, con lại còn tiêu xài lung tung khoản tiền lớn như vậy."
Cung Thế Cẩn tức giận tới mức thở hổn hển, bàn tay giơ lên muốn đánh xuống.
Tịch Mộ Quyên tranh thủ ngăn Cung Thế Cẩn lại, đau lòng ôm lấy Cung Cảnh Hào.
"Từ nhỏ đến lớn Cảnh Hào chưa từng chịu ấm ức gì, không phải chỉ là ba mươi tỷ thôi sao, lấy từ tiền riêng của tôi ra bù vào chỗ trống của công ty là được."
"Con hư tại mẹ, nó thành ra như vậy là do bà dạy hư đấy."
Cung Thế Cẩn tức giận vung tay, đưa lưng về phía hai mẹ con này.
Tịch Mộ Quyên cầm tay Cung Cảnh Hào đưa về phòng, còn vừa đi vừa nói với Cung Thế Cẩn dưới tầng.
"Cứ vậy trôi qua thì không chịu, hết lần này tới lần khác muốn thứ không thuộc về mình. Đồ nhà họ Tịch tốt như vậy sao? Thật không biết ông và mẹ đang mưu tính cái gì."
Tịch Mộ Quyên rất tức giận chuyện này, nhưng bà ta lại không nói lời nào, chỉ có thể nhìn Dương Tuyết Như và Cung Thế Cẩn bí mật mưu tính.
Tịch Mộ Quyên kéo Cung Cảnh Hào trở về phòng, đóng cửa phòng lại, lúc này mới hỏi Cung Cảnh Hào dùng ba mươi tỷ làm việc gì.
"Cảnh Hào, không phải mẹ đã nói với con bây giờ là thời điểm tài chính của nhà họ Cung đang thiếu hụt. Mặc dù đối với nhà chúng ta ba mươi tỷ không tính là gì, nhưng con cũng không thể sử dụng tài khoản của công ty."
"Nếu thiếu tiền, con có thể nói với mẹ. Hôm nay bố của con đánh con cũng là con quá đáng. Con không biết dạo này bố của con nhìn chằm chằm tài khoản của công ty à?"
"Cảnh Hào, con nói cho mẹ biết, ba mươi tỷ kia con dùng vào đâu rồi?"
Cung Cảnh Hào không chịu nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua không khí trước mặt.
Tịch Mộ Quyên thấy Cảnh Hào bộ như vậy, quả thực rất giật mình và ngoài ý muốn.
Cung Cảnh Hào là người có tính tình không tốt, rất quật cường kiêu ngạo. Nếu như là bình thường, bị Cung Thế Cẩn đánh một bàn tay, Cung Cảnh Hào đã sớm tức giận nổi trận lôi đình khuôn mặt hầm hừ.
Mà bây giờ, trong mắt Cung Cảnh Hào không có gì cả. Không chút tức giận nào, ngược lại còn giống như có một chút cẩn thận.
Tịch Mộ Quyên nhìn thấy Cung Cảnh Hào như vậy, sợ hãi.
"Cảnh Hào, chẳng lẽ...Chẳng lẽ con đưa tiền cho Vũ Tiểu Kiều?"
Không ai hiểu con không ai bằng mẹ."
Tịch Mộ Quyên đã sớm biết Cung Cảnh Hào thích Vũ Tiểu Kiều, nếu không Cung Cảnh Hào sẽ không đối xử với Vũ Tiểu Kiều đặc biệt như vậy.
Chẳng qua Tịch Mộ Quyên vẫn luôn không nói ra thôi.
Nhìn xem con của mình chíu sự đau khổ trong tình yêu, bà ta thậm chí còn cảm thấy may mắn, chỉ cần con mình không biết, tương lai cũng có thể dễ quên.
Dù sao người phụ nữ kia không thích hợp với con của bà.
Tịch Mộ Quyên thấy Cung Cảnh Hào không phủ nhận, yếu ớt thở dài một cái.
Đây chính là duyên phận, cho dù có duyên, lại không nhất định có phận.
......
An Tử Dụ muốn kiếm tiền cho Thẩm Tinh Châu.
Thế nhưng là nhiều tiền như vậy, cô ấy thực sự không góp được.
Vũ Tiểu Kiều cũng cảm thấy buồn cho An Tử Dụ.
Cô có thể hiểu rõ An Tử Dụ sự áy náy của Thẩm Tinh Châu, thế nhưng một trăm năm mươi tỷ, cô ấy kiếm ở đâu ra.
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều không có khả năng gọi điện thoại cho Tịch Thần Hạn.
Cô rời khỏi bệnh viện mà Tịch Thần Hạn không có tới tìm cô, việc này khiến cô cực kỳ tức giận.
"Nếu không đi tìm Nhất Hàng mượn một chút đi. Nhất Hàng hẳn là có đấy." Vũ Tiểu Kiều đề nghị.
An Tử Dụ tranh thủ thời gian lắc đầu từ chối: "Không được."
Cô ấy kiên quyết sẽ không vay tiền Tô Nhất Hàng, huống chi còn là vay cho chồng mình.
Loại việc như vậy An Tử Dụ không làm được.