Thẩm Tinh Châu đóng sập cửa ra ngoài.
An Tử Dụ tức giận nhắm hai mắt lại, nắm chặt tay, cố gắng hết sức để giải tỏa sự không khó chịu và ấm ức trong lòng.
Cô ấy oán hận Thẩm Tinh Châu đã phản bội cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cho dù giữa bọn hắn là cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, đã là một đôi danh chính ngôn thuận trong mắt mọi người.
Cho tới bây giờ An Tử Dụ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ ly hôn với Thẩm Tinh Châu.
Cho dù cô ấy không thể chấp nhận Thẩm Tinh Châu nhưng cũng đã suy tính ở trong lòng, tương lai cô ấy sẽ từ từ chấp nhận Thẩm Tinh Châu, cứ như vậy cả một đời cũng rất tốt.
Nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh Châu lại phản bội cuộc hôn nhân này trước, ngược lại còn dùng khuôn mặt oán hận đối mặt với cô ấy.
"An An, đừng tức giận với loại người như vậy, không đáng. Cô chọn một ngày đẹp trời, tìm cơ hội thích hợp làm thủ tục ly hôn với anh ta đi."
"Tôi cũng biết cô vì bố của cô, vì muốn trong nhà bình yên mà không muốn ly hôn với Thẩm Tinh Châu, nhưng cô cũng không thể chỉ vì người khác, cuối cùng để bản thân mình phải chịu ấm ức."
"An An, đừng đi vào vết xe đổ của tôi. Nếu như tôi không nhu nhược, không dễ bị bắt nạt như vậy thì cũng sẽ không rơi vào kết quả bị tất cả mọi người làm tổn thương."
An Tử Dụ từ từ mở mắt, nhìn về Vũ Tiểu Kiều bên cạnh, cô ấy đang dùng ánh mắt vừa quan tâm vừa lo lắng nhìn cô.
Bỗng nhiên An Tử Dụ rất muốn khóc.
Không nghĩ tới cuối cùng người ở bên cạnh lại chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều.
Cuộc sống của cô không phải quá đáng buồn rồi sao.
"Tôi nghĩ muốn giúp anh ấy một chút, tôi thật sự nợ anh ấy rất nhiều."
"An An?" Vũ Tiểu Kiều nhướng mày
An Tử Dụ gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Châu, hỏi Thẩm Tinh Châu hiện tại cần bao nhiêu tiền, cố hết sức gom góp cho Thẩm Tinh Châu một chút.
Thật không nghĩ đến, Thẩm Tinh Châu vừa mở miệng đã muốn một trăm năm mươi tỷ.
"Cái gì? Một trăm năm mươi tỷ? Giá trị thị thường của công ty nhỏ như công ty nhà họ Thẩm cùng lắm cũng chỉ một trăm năm mươi tỷ."
Thế An Tử Dụ mới biết, công ty nhà họ Thẩm hiện đang đối mặt với tình trạng đóng băng nguồn vốn, gần như đang trên bờ vực của sự phá sản.
Nếu như bây giờ còn không có nguồn vốn nào rót vào công ty, rất có thể ngày mai công ty sẽ lập tức tuyên bố đóng cửa.
Mặc dù công ty nhà họ Thẩm không lớn, nhưng dù gì cũng là một doanh nghiệp đang vận hành theo đúng quỹ đạo của mình.
Bỗng nhiên đứng trước nguy cơ thiếu hụt nguồn vốn, gần như phải phá sản, ngoài việc vận hành không đúng quy trình ra thì là do bị người khác chơi đểu sau lưng.
"An An, cô chắc chắn muốn giúp anh ta?" Vũ Tiểu Kiều nghi ngờ nhìn An Tử Dụ, thật sự không cách nào nhận định, An Tử Dụ làm là như vậy chính xác hay không.
"Nhiều tiền như vậy, làm sao tôi gom được. Cho dù trong nhà tôi được nuông chiều, bố tôi cũng sẽ không vô duyên vô cớ lấy ra nhiều tiền như vậy cho nhà họ Thẩm." An Tử Dụ có chút buồn bực.
"An An, tôi biết cô cảm thấy thua thiệt cho anh ta. Thế nhưng loại việc này không phải cô…"
"Tiểu Kiều tôi...." An Tử Dụ ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều.
"Chuyện của anh ấy và Tiết Tinh Ngữ, lúc đầu tôi cũng không trách anh ấy lắm. Về sau xảy ra chuyện của Đường Khải Hiên, tôi lại càng không trách anh ấy..."
Tay An Tử Dụ đặt ở trên chiếc dây chuyền kim cương trên cổ mình.
Cái dây chuyền kim cương này có lẽ đáng giá hơn trăm tỷ. Tôi cố gắng gom góp giúp anh ấy một chút."
"An An, đây chính là kỷ vật mẹ cô lưu lại cho cô."
"Tôi thật sự nợ anh ấy. Coi như trả lại đi."
Vũ Tiểu Kiều không khỏi giật mình: "Trong lòng của cô thật sự giấu một người à? Là ai?"
An Tử Dụ trốn tránh ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều: "Không có chuyện gì, đừng nghe anh ấy nói linh tinh."
Vũ Tiểu Kiều thấy phản ứng của An Tử Dụ, đôi mắt trừng to.
"Chẳng lẽ là Nhất Hàng?"
Vũ Tiểu Kiều càng ngày càng cảm thấy có khả năng này.
"Thật sự là Nhất Hàng?"
"An An. Cô vẫn luôn thích Nhất Hàng?" Hai mắt Vũ Tiểu Kiều trừng to.
"Không phải, cậu đừng đoán bừa. Không có chuyện đấy đâu, làm sao có thể chứ." An Tử Dụ vội vã trốn tránh vấn đề của Vũ Tiểu Kiều.
...
Cung Cảnh Hào tìm được Mục Vân Thơ.
Anh ta đã đợi trong bệnh viện rất lâu mới đợi được Tịch Thần Hạn rời đi, có được cơ hội tiếp xúc riêng với Mục Vân Thơ.
Anh ta đẩy cửa đi vào.
Mục Vân Thơ còn tưởng rằng là Tịch Thần Hạn trở về, rất vui vẻ ngồi xuống, khi thấy người đến là Cung Cảnh Hào, nụ cười trên mặt cứng lại.
Mục Vân Thơ biết Cung Cảnh Hào.
Nhưng giữa bọn họ không có gì cả, dù là năm năm trước, khi hẹn hò với Tịch Thần Hạn cũng chỉ mới gặp qua Cung Cảnh Hào mấy lần.
Hai người gần như chưa hề nói chuyện.
"Anh…"
Nay Thiên Cung Cảnh Hào đến, còn mang khuôn mặt u ám đến làm cho Mục Vân Thơ có chút lo lắng.
Cô co người lại, sắc mặt suy yếu càng thêm không còn chút máu nào.
"Nói đi, ra cái giá." Cung Cảnh Hào nói thẳng.
Mục Vân Thơ có chút ngớ người: "Cái gì mà ra giá?"
"Đừng giả vờ với tôi, cô trở về không phải vì tiền sao?"
"Anh đang nói cái gì vậy." Mục Vân Thơ che giấu sự chột dạ, giật mình nhìn nh ta chằm chằm.
"Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời đi. Năm đó không phải bà ngoại tôi đã cho cô trả giá sao? Bây giờ cô có thể tiếp tục trả giá, chỉ cần cô chịu rời đi, bao nhiêu tiền cũng được." Cung Cảnh Hào rất kiêu ngạo.
Mục Vân Thơ buồn cười: "Anh nghĩ anb là ai mà ở đây phát ngôn bừa bãi?"
"Tôi không nghĩ tôi là ai. Nhưng tôi có thể khẳng định, cô trở về vì tiền."
"Anh dựa vào cái gì mà đoán bừa con người tôi?"
"Cô vì chiếm được chú của tôi...." Ánh mắt Cung Cảnh Hào nhìn vào cổ tay còn quấn băng gạc của Mục Vân Thơ: "Dùng loại thủ đoạn không ra gì này cho rằng sẽ có được chú ấy?"
Mục Vân Thơ tức giận kêu lên: "Tôi không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, anh đang sỉ nhục tình cảm giữa tôi và anh ấy."
Cung Cảnh Hào cười nhạo: "Tình cảm giữa hai người? Tình cảm gì? Lợi dụng lẫn nhau?"
"Lợi dụng lẫn nhau…" Mục Vân Thơ có chút đau lòng.
Cô ta không biết Tịch Thần Hạn lợi dụng cô ta cái gì, nhưng cô ta đối với Tịch Thần Hạn...
"Tôi chưa từng lợi dụng Thần Hạn. Tôi thật sự yêu anh ấy, sao tôi lại lợi dụng anh ấy được."
"Đừng ở đây giả vờ yêu sâu đậm, cô nói một con số đi, cho dù bao nhiêu tiền tôi cũng cho." Cung Cảnh Hào nói.
"Đừng tiếp tục dây dưa với chú ấy nữa." Giọng nói của anh ta lạnh xuống.
"Bây giờ chú ấy đã kết hôn rồi, có vợ và con của mình. Cô phá hỏng gia đình của bọn họ không có cảm giác tội lỗi sao.
"Đây chuyện giữa tôi và Thần Hãn, không liên quan gì đến anh." Mục Vân Thơ cả giận nói.
"Chuyện giữa hai người?" Cung Cảnh Hào cười lạnh một tiếng: "Nếu như tôi không đoán sai, cô chỉ cảm thấy an toàn khi ở cạnh chú của tôi, loại cảm giác này gọi là ỷ lại, không phải tình cảm."
"Cô muốn lợi dụng chú ấy dây dưa không dứt với cô để đạt được lợi ích cho mình, đây là cô đang lợi dụng chú ấy."
"Trong lúc tôi còn để cô ra giá, tốt nhất cô nên biết điều một chút. Nếu không…" Khóe môi Cung Cảnh Hào nhếch lên.
"Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều phải chia tay trong không vui đấy."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!