Vũ Tiểu Kiều không biết Cung Cảnh Hào muốn đi làm cái gì.
Nhưng xem ra, trông anh ấy giống như phải đi làm chuyện gì đó rất quan trọng vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ở giữa cô cùng Cung Cảnh Hào đã không còn giống như thời còn là học sinh, vừa nhìn thấy nhau đã đỏ mặt nữa.
Bây giờ gặp mặt, cũng có thể bình tĩnh hoà nhã nói với nhau mấy câu.
Thời gian xoay chuyển cùng với những sự kiện mà mỗi người gặp phải, đều sẽ dần dần khiến con người ta thay đổi từng chút một.
Cũng giống như người đi trên đường, có thể một giây trước còn vui vui vẻ vẻ, mặt mũi tràn đầy ý cười, một giây sau đã buồn thương sầu khổ, đau thấu tim gan...
Nếu như bây giờ thật sự có thể bắt đầu hết thảy lại từ đầu, lúc trước cô vẫn sẽ lựa chọn yêu Tịch Thần Hãn chứ?
Sau khi yêu anh ấy, cô đã nếm trải cảm giác đau đớn nhất trên thế giới này, thật sự là rất đau khổ, rất khó chịu.
Cô đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng.
Gần đây cô ăn uống sinh hoạt điều độ, bụng dưới cũng không còn thường xuyên đau đớn âm ỉ nữa.
Bác sĩ nói, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, cô liền có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi.
Bây giờ mẹ cũng đang ở bệnh viện, kết quả kiểm tra khối u cũng coi như lạc quan, có thể phục hồi sức khỏe sau khi phẫu thuật, không phải là khối u ác tính.
Chỉ có điều, đã mấy ngày rồi cô không có đi thăm hỏi mẹ.
Cô không muốn nhìn thấy một người phụ nữ đã lừa gạt cô nhiều năm như vậy.
Cô không phải con gái ruột của Cao Thúy Cầm!
Gần đây Tôn Hồng thường xuyên mang đến các loại thuốc bổ thăm hỏi cô, chẳng lẽ cô là con gái của Tôn Hồng sao?
Chuyện này quả thực không khác nào một cây gai đâm vào lòng Vũ Tiểu Kiều.
Một người từng mắng chửi mình không biết bao nhiêu lần, cũng từng hãm hại mình, lại là mẹ ruột của mình sao?
Đời người cũng có lúc đảo ngược đến nỗi đáng châm chọc mà buồn cười như vậy
Lúc mà An Tử Dụ tới, Vũ Tiểu Kiều vẫn ngồi ở trên ghế dài trong vườn hoa.
"Tiểu Kiều! Làm sao cô lại ngồi ở đây? Cơ thể của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhanh nhanh trở về phòng bệnh nằm đi! Đừng có ngồi đây làm cho cục cưng của tôi bị lạnh!"
An Tử Dụ đỡ Vũ Tiểu Kiều đứng lên.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, "Tôi không muốn về bệnh viện."
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cô không muốn nói cho An Tử Dụ, người phụ nữ Mục Vân Thơ kia, lại xuất hiện chen vào giữa cô cùng Tịch Thần Hãn.
An Tử Dụ nhìn ra được tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều không tốt lắm, thấy cô không muốn nói, cũng không có hỏi nhiều.
Cô ấy đỡ Vũ Tiểu Kiều trở về phòng bệnh, Tôn Hồng vậy mà lại tới đây lần nữa.
Hiện tại Vũ Tiểu Kiều thực tình không muốn nhìn thấy Tôn Hồng, nên mới vội vàng quay người đi muốn tránh né, tránh khỏi hướng có thể chạm mặt với Tôn Hồng, vội vàng nhanh chóng trở về phòng bệnh.
"An An, giúp tôi nghĩ cách rời khỏi bệnh viện đi! Tôi muốn rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi nơi này?" An Tử Dụ ngưng lông mày, "Về nhà? Hay là về nhà họ Tịch?"
"Tôi không muốn đi chỗ nào hết, ở khách sạn với cô."
"Cậu Thần có đồng ý không?"
"Tôi mặc kệ anh ấy có đồng ý hay không!" Vũ Tiểu Kiều lúc này bắt đầu thu dọn đồ đạc, từng phút từng giây cũng đều không muốn tiếp tục ở lại đây.
An Tử Dụ thấy cô tâm trạng phiền muốn, suy nghĩ lung tung, liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô ấy cũng giúp đỡ Vũ Tiểu Kiều thu dọn ít đồ đơn giản, xách thao mấy bao nhỏ rồi đi ra ngoài.
Bảo vệ muốn ngăn cản Vũ Tiểu Kiều, liền bị ánh mắt sắc bén của Vũ Tiểu Kiều làm cho lùi lại.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, trước hết liền đi thăm bà cụ Tịch, chỉ có điều có không đi vào nhà, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào một chút mà thôi.
Trí nhớ của bà cụ Tịch đã hoàn toàn hỗn loạn, có lúc có thể nhớ ra cô, có lúc lại căn bản không biết cô là ai.
Chỉ có điều bà cụ Tịch hiện tại vẫn luôn nhớ rõ, nhận ra được mẹ ruột của Tịch Thần Hãn - Lê Mai.
Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, theo như tình hình diễn tiến bệnh của Lê Mai, lúc ở viện dưỡng lão thường xuyên phát bệnh điên điên khùng khùng, nhưng từ khi người ta đưa bà tới ở bên cạnh bà cụ Tịch, vậy mà không phát bệnh thêm lần nào nữa, hoàn toàn giống như một người bình thường.
Lòng dạ của những người này, Vũ Tiểu Kiều không có tâm trạng đi phân tích mấy tầng lớp sâu xa.
Những chuyện đó dù sao cũng không hề liên quan gì tới cô cả.
Cô lại đi thăm Cao Thúy Cầm, nhưng vẫn không đi vào như cũ.
Nhìn thấy Cao Thúy Cầm nằm trên giường bệnh, được các y tá cùng bác sĩ kiểm tra, bàn bạc xem ngày nào có thể tiến hành phẫu thuật.
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều, chuyển dời khỏi gương mặt tiều tụy mà tái nhợt của Cao Thúy Cầm.
Từ nhỏ đến lớn, người mẹ mà cô vẫn luôn tôn trọng và kính yêu, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, khiến cho lòng cô cũng đã nguội lạnh rồi.
An Tử Dụ cùng Vũ Tiểu Kiều đi ra khỏi bệnh viện.
Tôn Hồng đi theo ở phía sau, từ xa xa dùng đôi mắt mong mỏi chờ đợi mà nhìn Vũ Tiểu Kiều, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Bước chân của Vũ Tiểu Kiều dừng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tôn Hồng đang ở sau lưng cô.
"Tôi không phải con gái của bà, đừng tới đây gặp tôi nữa."
Vũ Tiểu Kiều nói xong câu đó, quay người lên xe của An Tử Dụ.
Tôn Hồng cảm thấy tim mình như bị người ta đâm một cây đao, làm như thế nào cũng không rút ra được.
Bà ta nhìn bóng lưng Vũ Tiểu Kiều đi xa dần, hai hàng nước mắt chảy dài, trong đáy lòng ghi hận Cao Thúy Cầm thêm gấp trăm ngàn lần.
"Cao Thúy Cầm, cô cướp đi con gái ruột của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Khi Tịch Thần Hãn đi ra khỏi phòng bệnh của Mục Vân Thơ, phát hiện Vũ Tiểu Kiều đã không còn ở trong phòng bệnh của mình, liền vội vã gọi điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều.
"Em đi đâu rồi?" Giọng nói Tịch Thần Hãn có chút căng thẳng.
Vũ Tiểu Kiều cầm điện thoại di động, sắc mặt lạnh xuống: "Mấy ngày gần đây anh đừng liên lạc với em nữa, em cần thời gian để suy nghĩ bình tĩnh lại một chút."
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều liền cúp điện thoại.
Nếu như không thể lựa chọn để anh ấy lập tức rời khỏi Mục Vân Thơ, vậy thì cho cô thời gian để cô điều chỉnh suy nghĩ của mình, chút tự do nhỏ nhoi như vậy ít nhất anh ấy cũng phải cho cô chứ?
Tịch Thần Hãn nhìn giao diện cuộc gọi đã ngắt trên màn hình điện thoại, bên trong con ngươi đen như mực như có chút gì đó đang giãy dụa.
Mấy ngày gần đây, anh ấy đâu phải chỉ có một chút chuyện của Mục Vân Thơ làm cho lo lắng, phiền muộn.
Trong công ty cũng liên tục xảy ra bao nhiêu chuyện, mà hết thảy tất cả đều nhào tới trước mặt anh ấy.
Nhất là sau khi bà cụ Tịch bị bệnh phải nằm viện, họ hàng xa họ hàng gần của nhà họ Tịch càng lúc càng trở nên vồn vã niềm nở đi tới đi lui hơn, ai nấy đều muốn chia một chén canh từ trong tập đoàn nhà họ Tịch khổng lồ kia.
Tần suất hoạt động của Dương Tuyết Như cũng càng ngày càng tăng, luôn luôn muốn dùng các loại thủ đoạn, ăn chặn bớt quyền lợi trong tay Tịch Thần Hãn.
Hành động của Dương Tuyết Như ngông nghênh như thế, hơn phân nửa là đã bí mật tính toán từ trước.
Đang lúc không biết được Dương Tuyết Như còn có thế lực sâu cạn ra sao, Tịch Thần Hãn đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện tại chướng ngại trước mặt của Dương Tuyết Như, không chỉ có Tịch Thần Hãn anh, mà còn có máu mủ của nhà họ Tịch trong bụng Vũ Tiểu Kiều.
Nếu như nhà họ Tịch không có người kế tục, phần thắng của Dương Tuyết Như sẽ càng nhiều thêm một phần.
Nếu như Vũ Tiểu Kiều tạm thời rời khỏi bệnh viện, rời xa Dương Tuyết Như, cũng chưa hẳn đã không phải là một chuyện tốt.
Tịch Thần Hãn nhận được điện thoại của Đông Thanh từ công ty gọi tới, một hội nghị trọng yếu lại sắp muốn bắt đầu.
Tịch Thần Hãn để điện thoại xuống, nhìn thoáng qua phòng bệnh trống không của Vũ Tiểu Kiều, bước nhanh rời khỏi bệnh viện đi đến công ty.
Các vị cổ đông đã ngồi vào chỗ cả rồi, chỉ còn đợi Tịch Thần Hãn đến nữa thôi.