Mục Vân Thơ cắt cổ tay. Cô ta ôm thật chặt Tịch Thần Hạn không chịu buông tay.
“Tại sao còn muốn cứu em? Cuộc đời em đã không còn bất cứ hi vọng nào rồi.”
Cô ta suy yếu thấp giọng nức nở, sắc mặt tái nhợt bởi vì mất máu quá nhiều. Trong lòng Tịch Thần Hãn đã co chặt, mạnh mẽ đạp chân ga, xe phóng như bay ra ngoài.
“Tôi không cho phép em nói như vậy. Có nghe thấy không?”
“Cuộc đời của em còn rất nhiều năm, em còn rất nhiều hi vọng, làm sao lại không có hi vọng chứ?”
Tịch Thần Hạn ôm chặt người trong ngực đang dần lạnh lẽo, cảm xúc gần như sắp sụp đổ.
Hiện tại anh mới thật sự phát hiện, anh không muốn người phụ nữ trong ngực có chuyện. Mặc dù anh đã kết hôn, đồng thời cùng Vũ Tiểu Kiều có con, cảm thấy Mục Vân Thơ đã là quá khứ của năm năm trước nhưng anh vẫn không hi vọng nữ nhân trong ngực này xảy ra bất kì chuyện gì.
Anh hi vọng cô ta có thể khỏe mạnh bắt đầu lại cuộc sống mới. Nếu cô ta không thể khỏe mạnh, sự lo lắng mơ hồ trong lòng anh sẽ không buông xuống được. Nếu người phụ nữ này thật sự xảy ra chuyện, thật sự rời khỏi thế giới này, anh vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình.
“Vân Thơ, nghe lời, em không thể từ bỏ.”
m thanh trầm thấp của anh hơi mềm nhũn, khiến trong lòng Mục Vân Thơ càng thêm tủi thân.
Cô ta giơ cánh tay dính đầy máu lên ôm chặt Tịch Thần Hạn, vùi vào trong ngực anh.
“Thần Hạn, nếu như em có thể chết trong lòng anh, đời này cũng không còn gì hối tiếc.”
“Tôi không cho phép em nói như thế.” Tịch Thần Hạn gầm nhẹ một tiếng.
Nước mắt Mục Vân Thơ rơi xuống: “Được, em không nói những câu như thế nữa, anh có thể không rời bỏ em được không?”
“Nếu như anh rời khỏi em thì cuộc đời này em thật sự không còn hi vọng nào nữa. Sống cũng không còn bất kì hi vọng nào, chi bằng chết đi, mọi chuyện xong hết.”
“Thần Hạn, coi như em cầu xin anh đừng bỏ rơi em được không?”
Gương mặt tuấn tú của Tịch Thần Hạn căng thẳng không nói lời nào. Anh thừa nhận, đối với Mục Vân Thơ khó có thể dứt bỏ không liên quan, vẫn có chút ràng buộc bước chân của anh, khiến anh không cách nào thật sự rời khỏi Mục Vân Thơ.
Mặc dù Vũ Tiểu Kiều đã có thai, anh cũng đã hứa với Vũ Tiểu Kiều sẽ không cùng Mục Vân Thơ có bất kì qua lại nào. Nhưng muốn cùng Mục Vân Thơ cắt đứt tất cả thì cũng phải là khi cuộc sống của cô ta trở về bình thường mà không phải tình trạng như bây giờ.
Tịch Thần Hãn đưa Mục Vân Thơ tới bệnh viện. Cô ta luôn có ý nghĩ tự sát, xem ra bệnh trầm cảm của cô ta không có chuyển biến tốt. Dưới tình huống này, anh kiên quyết không dám đưa cô ta trở về nhà. Mục Vân Thơ nằm trên giường bệnh, nhắm hai mắt, lông mi dài khép kín, thật giống cánh bướm xinh đẹp.
Cô ta cũng đã sớm tỉnh, chỉ là không có mở mắt ra. Cô ta biết, Tịch Thần Hạn đều ở bên cạnh mình nhưng một khi cô ta mở mắt thì nhất định Tịch Thần Hãn sẽ đứng dậy rời đi.
Cô ta không muốn anh rời đi.
Cô ta thật sự không muốn mất đi anh, cũng không muốn anh trở lại bên cạnh người phụ nữ kia. Cô ta thừa nhận mình làm như vậy thật sự rất ích kỉ, người mình yêu ở trước mặt, không có lựa chọn nào khác. Huống hồ, Hồ Đức Vinh vẫn còn đang uy hiếp cô ta, lúc này kì hạn chỉ còn một ngày, nếu như cô ta không lấy được tiền, chắc chắn Hồ Đức Vinh sẽ đem tất cả chuyện của cô ta nói ra ngoài.
Trong lòng Mục Vân Thơ cực kì sợ hãi, bỗng nhiên kéo tay Tịch Thần Hạn một cái. Cô ta không dám mở mắt, không dám nhìn gương mặt tuấn tú của Tịch Thần Hạn. Bên ngoài Mục Vân Thơ nhìn rất bình tĩnh thế nhưng trong lòng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Năm năm trước, cô ta cũng vì một số tiền lớn mà bỏ Tịch Thần Hạn, không dám ở trước mặt anh ầm ĩ. Hiện tại chẳng lẽ còn muốn cô ta mở miệng xin Tịch Thần Hạn tiền sao? Nếu là như thế thì chỉ sợ Tịch Thần Hạn sẽ không có chút lưu luyến nào mà đứng dậy rời đi, cũng sẽ không còn bất kì quan tâm nào với cô ta nữa. Một khoản tiền lớn như vậy? Cô ta làm sao có được?
Tịch Thần Hạn rõ ràng cảm thấy được tay Mục Vân Thơ hơi run rẩy, trong lòng bay cũng đã thấm đẫm mồ hôi. Tịch Thần Hạn nhíu mi, anh đem tay mình rút về.
"Vân Thơ, em đã tỉnh!"
Mục Vân Thơ không hề trả lời.
Qua một lúc, bên tai truyền đến âm thanh lạnh lùng của Tịch Thần Hạn: "Tôi không hi vọng chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa, tôi có thể cứu em một lần, hai lần nhưng sẽ không cứu em đến lần thứ ba, hoặc có thể lần thứ ba em cũng không có may mắn như vậy."
"Em thật sự muốn rời khỏi thế giới này, hay là dùng biện pháp như thế này bám lấy tôi trong lòng chính em hiểu rõ. Tôi không thích bị người khác uy hiếp, cũng không thích bị người khác lấy nhược điểm ra lợi dụng. Tốt nhất là nên có chừng mực."
Tay Mục Vân Thơ chậm rãi nắm thành quyền, cắn chặt khóe môi đang không ngừng run rẩy, không cho bất kì âm thanh vừa thương xót vừa bất lực nào phát ra ngoài.
"Thời điểm khi em tỉnh táo lại, em cũng không muốn dùng phương thức như thế, kết quả chính là mạng sống của em. Ở lúc đó em cũng không có biện pháp nào, loại cảm giác đó thật sự rất sợ. Thật sự giống như có một con ma trong lòng em, từng bước từng bước xâm chiếm tất cả lý trí của em."
Mục Vân Thơ đôt nhiên mở mắt, đôi mắt trống rỗng chăm chú nhìn Tịch Thần Hạn.
"Hiện tại em thật sự muốn biết đến cùng ai có thể cứu em? Thần Hạn, anh có thể hay không giúp em. Anh giúp chạy thoát ra khỏi tình huống như bây giờ, không để cho em chịu sự đau khổ này được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!