“Cái gì? Làm người phụ nữ của anh?”
“Đường Khải Hiên, đầu óc anh có vấn đề sao? Không lẽ bị đánh ở đầu đến mức nói mê sảng?”
An Tử Dụ đứng lên, hai tay chống bàn, trừng mắt nhìn Đường Khải Hiên.
Đường Khải Hiên vẫn duy trì ánh mắt bình tĩnh, không chút biến sắc nhàn nhạt mở miệng.
"Cái gì gọi là đầu óc không bình thường? Tôi vẫn luôn muốn biết, không bình thường cùng với bình thường khác nhau ở chỗ nào."
"Nói chung! Nếu muốn tôi làm người phụ nữ của anh là không thể!" An Tử Dụ tức giận nói, quay đầu muốn rời đi.
Đường Khải Hiên giơ tay lên kéo An Tử Dụ.
An Tử Dụ vốn dĩ đã uống hơi nhiều, bước chân không ổn định, phía trước còn có một bậc thang, vô tình bước hụt một cái, cơ thể ngã về hướng Đường Khải Hiên.
"A."
Đường Khải Hiên ôm lấy eo nhỏ cảu An Tử Dụ, khiến cho cô ấy vững vàng ngã vào trong lòng của anh ta.
"Là muốn lùi một bước tiến hai bước?"
Đường Khải Hiên nhấn mạnh âm cuối khiến người nghe cực kì không thoải mái.
"Hay là cố ý ngã vào?"
Nghe thấy anh ta nói như vậy, An Tử Dụ vô cùng tức giận.
"Đường Khải Hiên, anh cũng quá tự cho mình là đúng!"
An Tự Dụ muốn thoát ra từ trong lòng của anh ta nhưng Đường Khải Hiên lại tăng sức lực khiến cô ấy căn bản không đứng dậy được.
"Đường Khải Hiên, anh thả tôi ra."
An Tự Dụ không nhịn được đánh lên ngực Đường Khải Hiên, con người màu đen của Đường Khải Hiên dần dần lộ ra một tia tức giận.
"An Tử Dụ cô đừng cho rằng tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi thì cô có thể tùy ý làm bậy với tôi."
"Đường Khải Hiên, anh cũng không cần cho rằng tôi và anh đã xảy ra chuyện đó thì chính tôi là loại phụ nữ kia! Hôm đó tôi uống nhiều, căn bản không biết mình làm cái gì."
"Tôi hi vọng đoạn kí ức này có thể xóa đi, có thể quên đi, tôi cũng hi vọng anh không nên nhắc lại chuyện này. Có thể đưa tiền tôi cũng đã đưa cho anh, tôi không muốn dây dưa, tôi hi vọng anh nhanh chóng rút đơn kiện, không nên quấy rầy cuộc sống của tôi."
Sự phẫn nộ trong mắt Đường Khải Hiên ngày càng nồng đậm.
Người phụ nữ này đang nói cái gì?
Nói là bản thân đã uống nhiều nên không nhớ đã xảy ra chuyện gì!
Còn nói không muốn anh ta dây dưa, không muốn quấy rầy cuộc sống của cô ấy.
Anh ta lúc nào thì quấy rối cuộc sống của cô ấy? Lúc nào thì dây dưa?
Lẽ nào, đối với chuyện phát sinh tối hôm đó, hận không thể mau chóng xóa đi sao?
Đường Khải Hiên làm sao có thể kém cỏi như thế, đến nỗi bj một người phụ nữ sỉ nhục.
"An Tử Dụ, cô là đang sỉ nhục tôi."
An Tử Dụ ngẩn người, đôi mắt to long lanh nước chớp một cái.
"Sỉ nhục anh? Tôi cũng không cảm thấy tôi đang sỉ nhục anh, tôi chỉ đang nói sự thật."
"Như vậy, ý của cô là đang muốn nói, muốn ở trong tình huống không uống rượu, duy trì sự tỉnh táo làm lại lần nữa, cho cô cảm nhận được một chút kí ức của đêm đó. Rốt cuộc là không muốn giả vờ như chưa từng xảy ra hay muốn triệt để xóa đi?"
Đường Khải Hiên ngày càng ôm chặt khiến An Tử Dụ có chút không thở nổi.
Hai tay cô ấy chống lên lồng ngực Đường Khải Hiên, cùng anh ta kéo dài khoảng cách.
"Cái gì mà làm lại lần nữa? Cái gì lại cảm nhận một chút? Anh không nên nói bậy bạ."
"Cô đi tòa án kiện tôi không phải là muôn ôn lại chuyện cũ?" Nụ cười anh ta gian ác khiến An Tử Dụ nghẹn lời.
An Tử Dụ lườm anh ta một cái, hừ lạnh: "Tôi đã nói, tôi không có kiện anh, cái đó không phải tôi làm."
"Đường Khải Hiên, anh mau buông tôi ra, không muốn anh bám lấy tôi không chịu buông."
"Tại sao thích tôi?"
"Anh không phải đã có bạn gái sao? Người phụ nữ của anh không phải tên là Hàn Hủy sao?"
Sắc mặt Đường Khải Hiên bỗng nhiên trở nên càng thêm không tốt, nắm chặt cánh tay An Tử Dụ, gần như gầm nhẹ nói: "An Tử Dụ, tôi chỉ hỏi cô một câu, đến cùng có làm người phụ nữ của tôi hay không?"
"Không làm." Tính tình bướng bỉnh của An Tử Dụ cũng nổi lên.
Tuy rằng hiện tại cô ấy không có thứ gì, so với Đường Khải Hiên quả thật một người trên trời, một người dưới đất. Nhưng cũng không phải muốn cúi đầu với Đường Khải Hiên, tùy ý anh ta dẫm đạp.
Dù gì cô ấy cũng là cô chủ nhà họ An, con gái gia đình giàu có, dựa vào cái gì bị Đường Khải Hiên uy hiếp!
"Được, như vậy chúng ta gặp nhau trên tòa."
Đường Khải Hiên buông lỏng An Tử Dụ ra đứng lên. Chiều cao anh ta chiếm ưu thế, mắt nhìn xuống An Tử Dụ.
"Còn có, tôi làm sao có thể thích loại người thần kinh không bình thường, người phụ nữ sóng não cũng không bình thường."
Đường Khải Hiên bỏ mặc An Tử Dụ, sải bước đi ra khỏi quán bar.
An Tử Dụ đứng tại chỗ, còn có chút ngây người, chẳng biết tại sao hình như trên gương mặt nổi lên một tia đỏ ửng, trong lòng còn có chút khó chịu.
Làm sao khi nghe thấy Đường Khải Hiên nói không thích mình, trong lòng liền không thoải mái như vậy?
Cô ấy dùng sức gõ đầu của mình.
"Xem ra nhất định là mình gần đây quá mệt mỏi, sóng não thật sự không bình thường."
Nhìn chằm chằm hướng Đường Khải Hiên vừa rời đi, cô ấy hậm hực giậm chân một cái.
"Đường Khải Hiên! Anh là tên khốn khiếp!"
Đường Khải Hiên đi ra khỏi quán ba, hình như nghe thấy tiếng An Tử Dụ chửi bới, anh ta hừ lạnh một tiếng.
"Phụ nữ trên thế giới này quả nhiên đều là sinh vật đáng ghét. Tự cho là đúng, cố tình gây sự, càn quấy."
Đường Khải Hiên quyết định cũng không muốn tiếp tục mềm lòng với người phụ nữu An Tử Dụ này. Nếu cô ấy không biết suy xét, anh ta liền sẽ cho thấy sự lợi hại của mình. Sớm muộn cũng có một ngày anh ta sẽ khiến cô ấy xin tha.
Nhưng là trong đầu anh ta lại không khỏi nghĩ đến đêm đó cùng cô ấy triền miên, cảm giác ôm vài trong ngực một vật nhỏ mềm mại, cũng khiến anh ta có chút hoài niệm, thậm chí yêu thích không buông tay. Đây thực sự là một loại cảm giác kỳ diệu, rất muốn thử lại một lần.
Một trận gió lạnh nổi lên, khiến anh ta không khỏi giật mình.
Xem ra đúng là sóng não anh ta cũng không bình thường, lại hoài niệm cảm giác lúc đó cùng người phụ nữ kia triền miên.
Cung Cảnh Hào theo Tịch Thần Hạn lái xe đến một ngôi nhà bên ngoài biệt thự. Cung Cảnh Hào cũng không biết bên trong biệt thự xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tịch Thần Hạn tới nơi này làm cái gì.
Anh ấy dừng xe ở phía sau biệt thự cách đó không xa, linh cảm nói cho anh ta biết, bên trong ngôi nhà này nhất định là phụ nữ. Hơn nữa là người mà Tịch Thần Hạn tìm kiếm năm năm, đồng thời vẫn không buông bỏ được người phụ nữ kia.
Trên người người phụ nữ kia có rất nhiều rất nhiều bí ẩn, Cung Cảnh Hào vẫn không hiểu nếu như người phụ nữ kia thật sự yêu tha thiết Tịch Thần Hạn thì tại sao năm năm trước lại vô cớ biến mất?
Tất cả mọi người đều cho rằng người phụ nữ kia đã chết, hơn nữa phần mộ cũng được lập rồi, cô ta như kỳ tích sống sót trở về.