Trong đầu Vũ Tiểu Kiều nổ vang một tiếng như thể có thứ gì đó vừa nổ tung khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Vũ Phi Phi mới là con gái ruột của mẹ?
Vậy mình là ai?
Vũ Tiểu Kiều nhìn Cao Thúy Cầm bằng khuôn mặt hết trắng lại xanh, đột nhiên cô không biết mình là ai nữa. Cô mê man một hồi lâu rồi mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Mẹ, mẹ đang đùa gì vậy ạ? Sao Vũ Phi Phi... sao cô ta có thể là con gái của mẹ được..."
"Con gái của mẹ là con mà ạ."
"Mẹ đang đùa con đúng không ạ?" Cô vừa nói vừa cười như thể đây là chuyện rất vui vậy.
"Tiểu Kiều..." Cao Thúy Cầm nhìn cô rồi cúi đầu thật thấp, giọng nói thì nặng nề vô cùng.
"Chuyện này là thật, Phi Phi mới là con gái ruột của mẹ."
Mặc dù trong lòng Vũ Kiến Trung đã đoán được phần nào nhưng khi nghe chính miệng Cao Thúy Cầm nói ra sự thật thì ông ta vẫn thấy chấn động vô cùng, dường như cả người cũng không thể đứng thẳng được.
Tôn Hồng xông lên rồi níu Cao Thúy Cầm lại.
"Cao Thúy Cầm, chị vừa nói gì đó? Phi Phi là ai? Chị nói linh tinh cái gì vậy? Phi Phi là con gái của tôi, sao con bé lại là con gái của chị được!"
Tôn Hồng kêu thất thanh khiến toàn bộ khu phòng bệnh đều có thể nghe được giọng nói của bà ta một cách rõ ràng.
Cao Thúy Cầm để mặc Tôn Hồng lôi kéo mình, mái tóc dài lộn xộn khiến bà trông chật vật vô cùng nhưng bà vẫn cúi đầu không nói một câu nào.
Vũ Tiểu Kiều nhìn cảnh tượng hai người phụ nữ trước mặt tranh giành con gái thì chợt cảm thấy mình như một trò đùa dư thừa đầy tức cười trong câu chuyện này.
Người mẹ mà cô vẫn luôn kính yêu và tôn trọng, người mẹ mà cô luôn yêu thương hết lòng lại biến thành mẹ nuôi. Thảo nào... Thảo nào...
Cơ thể Vũ Tiểu Kiều khẽ chao đảo, An Tử Dụ thấy thế thì vội vàng chạy đến ôm lấy cô.
"Tiểu Kiều."
Vũ Tiểu Kiều đã mất hết sức lực rồi, cô dựa hẳn người vào trong lòng An Tử Dụ.
"Cao Thúy Cầm, chị nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi. Phi Phi là con gái tôi, sao con bé có thể biến thành con gái chị được cơ chứ? Thế con gái tôi đâu? Nếu Phi Phi là con gái của chị thì con gái tôi đâu rồi?"
Tôn Hồng dùng hết sức để lôi kéo Cao Thúy Cầm, hiện giờ bà ta đã mất khống chế như một người điên vậy.
Cao Thúy Cầm không nói thành lời mà chỉ biết khóc.
Vũ Kiến Trung xông lên tách hai người ra: "Bây giờ không phải lúc xét nét chuyện này. Không thể trì hoãn thời gian thêm được nữa."
Vũ Kiến Trung nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều, chuyện của em gái con..."
Vũ Kiến Trung hơi khó mở lời nhưng nếu bây giờ ông ta còn không nói thì sẽ không kịp nữa.
"Tiểu Kiều, bố chưa từng cầu xin con chuyện gì cả, dù Phi Phi là con gái của ai thì con bé cũng vẫn là em gái của con đúng không?"
Vũ Tiểu Kiều cố gắng đón nhận bầu không khí này, cô muốn tâm trạng đang gợn sóng của mình bình tĩnh trở lại nhưng dù có cố gắng đến đâu thì cũng không thể.
Tôn Hồng nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt run rẩy rồi hỏi Cao Thúy Cầm: "Vậy con gái của tôi... bây giờ đang ở đâu?"
Cao Thúy Cầm khóc rồi không ngừng đánh về phía Vũ Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều, niệm tình bao năm qua mẹ nuôi nấng con, niệm tình bây giờ mẹ mắc bệnh nặng đi con, đừng để mẹ ôm hận mà chết được không? Con là đứa bé ngoan nhất, nghe lời mẹ nhất, đừng để mẹ... Đừng để mẹ..." Cao Thúy Cầm cố gắng hít thở nhưng sắc mặt của bà ta đã xám ngắt như tro tàn rồi.
"Mẹ." Vũ Tiểu Kiều vội vàng dùng hết sức mình để đỡ đấy Cao Thúy Cầm.
"Với sự hiểu biết của con đối với Thần Hạn thì anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý với yêu cầu này đâu. Do Vũ Phi Phi quá đáng trước, bây giờ mọi người đều tới tìm con thì con biết phải làm sao đây? Rốt cuộc thì con phải làm sao bây giờ?"
Nước mắt của Vũ Tiểu Kiều cũng rơi xuống rồi.
Nhìn vào đôi mắt có phần phẫn uất và tuyệt vọng của Cao Thúy Cầm, trái tim của Vũ Tiểu Kiều thực sự rất đau.
"Đều là lỗi của mẹ... Năm xưa mẹ đã tráo đổi con gái của mẹ với con gái của Tôn Hồng... Bây giờ tạo thành tai họa như thế này đều là lỗi của mẹ, mẹ bằng lòng chấp nhận mọi sự trừng phạt... Chỉ mong Tiểu Kiều giúp mẹ cứu lấy Phi Phi."
Tôn Hồng nghe thấy Cao Thúy Cầm nói như vậy thì mở to hai mắt rồi nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều.
"Chẳng lẽ Tiểu Kiều là..." Tôn Hồng sợ hãi đến mức không nói được bất cứ lời nào.
"Được, con sẽ gọi." Vũ Tiểu Kiều cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Tịch Thần Hạn.
Cô bảo anh thả Phi Phi ra và quả nhiên là anh không đồng ý.
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại rồi hít thật sâu vào một hơi mà nói: "Nếu anh không thả Vũ Phi Phi ra và dám động vào dù chỉ một cọc tóc của cô ta thì em sẽ giết đứa bé trong bụng ngay tức khắc."
Lời Vũ Tiểu Kiều nói khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ. Cô ôm thật chặt bụng dưới của mình, nắm tay thì dần dần siết lại. Cô cũng không đành lòng khi lấy con ra để uy hiếp Tịch Thần Hạn nhưng bây giờ muốn anh dừng tay lại cũng chỉ có cách này thôi.
Tịch Thần Hạn không biết bên phía bệnh viện đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe Vũ Tiểu Kiều nói như thế thì anh cũng không dám làm gì Vũ Phi Phi nữa.
Anh vốn định ném Vũ Phi Phi vào khe núi rồi buộc cô ta vào một cái cây to để cô ta tự sinh tự diệt. Bây giờ Đông Thanh cũng đang lái xe lên núi rồi.
Vậy là anh gọi điện thoại cho cậu ta để ra lệnh cho cậu ta dừng tay lại.
Sau khi cúp điện thoại, Tịch Thần Hạn vội vàng chạy đến bệnh viện.
Khi anh đến bệnh viện thì thấy Vũ Kiến Trung, Tôn Hồng và Cao Thúy Cầm đang vây quanh cửa phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều còn cô thì dựa vào lòng An Tử Dụ không nói một lời, trên mặt là vệt nước mắt còn chưa lau khô.
Tịch Thần Hạn thấy thế thì nổi giận. Nhìn thấy cảnh này thì tất nhiên là anh hiểu ngay rằng người phụ nữ của anh lại bị đám người này bắt nạt.
Anh sải bước qua bên đó, trên người là luồng khí lạnh như băng nghìn năm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Anh kéo Vũ Tiểu Kiều vào lòng mình rồi ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của cô.
"Bây giờ Tiểu Kiều là vợ của tôi, là người phụ nữ của Tịch Thần Hạn này. Bất cứ ai cũng không được chống đối lại cô ấy, nếu không thì chính là đang chống đối lại với tôi."
Giọng nói của anh vừa thô bạo vừa sắc nhọn khiến tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi. Đây chính là khí chất vương giả mà không phải ai cũng có.
"Cậu Thần, dù sao tôi cũng là bố của Tiểu Kiều, sao tôi có thể bắt nạt hay khinh rẻ con bé được cơ chứ." Vũ Kiến Trung nói.
Ánh mắt mà Tịch Thần Hạn nhìn về phía Vũ Kiến Trung ngày càng trở nên lạnh lùng. Ông ta thấy thế thì sợ hãi vô cùng và cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
"Thị trưởng Vũ cũng biết mình là bố của Tiểu Kiều cơ mà. Tôi còn tưởng ông chỉ có một đứa con gái là Vũ Phi Phi thôi chứ."
Vũ Kiến Trung nghe vậy thì trái tim như muốn căng ra, khí thế mất đi một nửa nên chỉ biết lúng túng cong cong khóe môi.
"Em không muốn nhìn thấy họ." Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu dựa vào lòng Tịch Thần Hạn, không muốn nhìn ba người kia thêm giây phút nào nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!