An Tử Dụ không đuổi kịp Đường Khải Hiên bởi anh ta đi quá nhanh, vừa ra khỏi bệnh biện là anh ta lên thẳng xe rồi phóng đi mất.
Cô ấy quay về bệnh viện trong sự mất mát.
An Tử Dụ đã nhẫn nhịn rất nhiều ngày, cô ấy càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tủi thân. Sao cô ấy đã mất lần đầu tiên quý giá nhất của người con gái mà lại còn phải đưa cho Đường Khải Hiên bảy mươi tỷ, hiện giờ lại còn bị anh ta kiện tụng như thế?
Cô ấy đã không còn trong sạch nữa rồi, và Thẩm Tinh Châu cứ lấy chuyện này ra để đe dọa cô ấy.
Bây giờ cô ân hận quá, cô không hiểu tại sao hôm đó bản thân lại hồ đồ mà uống nhiều như vậy? Trước đây cô chưa từng uống nhiều rượu như thế, đúng là sau khi say mềm thì con người ta chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì cả.
"Tôi thề, sau này tôi sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa. À không đúng, sau này chắc chắn tôi sẽ không uống rượu nữa.” An Tử Dụ tự lập lời thề với Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều cầm lấy tay của An Tử Dụ rồi vỗ về một cách dịu dàng: "An An, tớ thấy cái tên Đường Khải Hiên này cũng không phải người xấu đâu. Hay cậu cứ thử thêm chút nữa xem thế nào, nói không chừng hai người còn có thể tiếp tục phát triển mối quan hệ thêm nữa đấy."
An Tử Dụ lắc đầu liên tục: "Tớ và anh ta không thể đâu."
"Cậu đừng chắc chắn như thế, bây giờ hai người đã... An An, có thể cho bản thân một cơ hội cũng không sai mà?"
"Bây giờ tôi không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này đâu. Ảnh chụp của tôi và Đường Khải Hiên đã bị Thẩm Tinh Châu nắm giữ. Anh ta nói tôi ngoại tình bên ngoài nên muốn ly hôn với tôi. Thậm chí ngày thường anh ta còn đến làm phiền bố tôi nữa."
"Gì cơ? Thẩm Tinh Châu lại đi làm mấy chuyện như vậy ấy hả? Một khi đến tai bố cô thì chắc chắn ông ấy sẽ rất tức giận. Chỉ sợ mẹ kế của cô cũng sẽ lợi dụng chuyện này khiến cô không thể sống yên ổn mà thôi."
An Tử Dụ đau đầu: "Mẹ kế của tôi chỉ sợ tôi có thể gả cho một gia đình giàu có rồi chen chân vào giới nhà giàu nên nếu bà ta biết chuyện giữa tôi và Đường Khải Hiên thì không biết bà ta sẽ làm loạn đến mức nào nữa đây."
"Nếu để Thẩm Tinh Châu nói với người nhà của cô thì chuyện này sẽ liên quan đến rất nhiều người đấy. Khải Hiên là bạn của Thần Hạn, nếu mẹ kế của cô muốn làm loạn thì chắc chắn Thần Hạn sẽ không để yên đâu. Cô lại là bạn tốt của tôi nên chắc chắn tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô mà." Vũ Tiểu Kiều nói.
"Đường Khải Hiên đã có bạn gái rồi, chính là cô diễn viên tên là Hàn Hủy kia kìa. Nghe nói Hàn Hủy yêu anh ta đến mức không thể dứt ra nổi, nếu chuyện này bị làm ầm lên khiến cô ta ghi hận thì cuộc sống của tôi sẽ càng khó khăn hơn thôi."
An Tử Dụ rầu rĩ rồi cúi thấp đầu xuống, cô cảm thấy hơi choáng váng khi nghĩ đến mạng lưới quan hệ phức tạp trong những sai lầm lần này.
"Bây giờ tôi cảm thấy hình như mình đang bị ông trời trêu đùa rồi, sao tôi lại đụng phải một người không nên dây dưa như anh ta cơ chứ." An Tử Dụ nói bằng giọng ảo não.
"Việc quan trọng nhất cậu cần làm bây giờ là điều tra xem ai là kẻ đã tố cáo Đường Khải Hiên, có phải Thẩm Tinh Châu hay không?"
Có phải vì anh ta muốn ly hôn mà cô vẫn không đồng ý nên anh ta mới gây khó dễ cho cô đúng không?”
Cô nhắc đến Thẩm Tinh Châu khiến An Tử Dụ dừng lại: “Chẳng lẽ là anh ta thật ư? Sao anh ta có thể làm như thế được? Rõ ràng anh ta mới là người ngoại tình trước cơ mà?”
Vũ Tiểu Kiều thở dài: “Anh ta là đàn ông nên tự cho rằng việc mình làm là cây ngay không sợ chết đứng nhưng vì cô là phụ nữ nên tính chất câu chuyện không giống như vậy nữa, nói chung anh ta muốn để mọi người thấy rằng cô chính là người có lỗi. Người phụ nữ mà anh ta dan díu bên ngoài đã mang thai rồi, họ muốn ở bên nhau nên bây giờ cô là kẻ ngáng chân giữa hạnh phúc của người khác, vậy thì sao họ có thể đối xử tử tế với cô được đây?”
Vũ Tiểu Kiều cầm tay của An Tử Dụ: “Nếu cứ dây dưa như vậy thì chi bằng ly hôn luôn cho rồi. Cái tên Thẩm Tinh Châu đó trông cũng không đến nỗi nên nếu cô đồng ý với yêu cầu của anh ta thì chắc anh ta cũng sẽ không gây khó dễ cho cô nữa đâu. Mà dù sao thì chuyện của cô và Đường Khải Hiên cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô giải thích rõ ràng với Thẩm Tinh Châu thì chắc anh ta cũng sẽ không trách cô nữa đâu.”
“Tiểu Kiều...”
Bây giờ An Tử Dụ chỉ muốn khóc nấc lên nhưng cô ấy sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều nên cuối cùng vẫn một mình chịu đựng.”
“Chuyện của cô đã loạn lắm rồi mà cô còn phải nhọc lòng vì tôi như thế này nữa...” An Tử Dụ ôm lấy Vũ Tiểu Kiều.
“Cảm ơn cô nhé Tiểu Kiều, trên đời này cũng chỉ có một mình cô đối xử chân thành với tôi mà thôi.”
“Ngày hôm đó cũng tại tôi cả, nếu tôi coi chừng không để Đường Khải Hiên đưa cô về nhà thì tất nhiên cũng sẽ không nảy sinh ra chuyện không may đó.” Vũ Tiểu Kiều tự trách.
"Sao có thể trách cô được, tôi còn thấy may mắn vì hôm đó cô không đưa tôi về ấy chứ. Bữa đó tôi uống nhiều như vậy mà cô thì đang mang thai, nhỡ tôi làm cô bị thương... thì tôi đáng tội chết lắm đấy."
An Tử Dụ cố gắng kìm nén sự xót xa nơi khóe mắt xuống rồi cười một cái.
"Không sao đâu, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Không cần lo lắng cho tôi, nếu Thẩm Tinh Châu đã nghĩ cách ly hôn nhiều như vậy thì tôi cũng sẽ giúp anh ta thỏa ý nguyện."
Sau khi An Tử Dụ rời đi không bao lâu thì Tịch Thần Hạn cũng trở về. Anh thấy Vũ Tiểu Kiều vẫn bình an vô sự thì cũng hơi yên lòng rồi cắt cử hai vệ sĩ ở lại bảo vệ cô, sau đó lại xoay người đi ra ngoài.
Vũ Tiểu Kiều không biết Tịch Thần Hạn đã tìm được Vũ Phi Phi hay chưa nhưng thấy anh không có phản ứng gì thì chắc vẫn chưa tìm được.
Tịch Thần Hạn ra lệnh cho Đông Thanh phong tỏa toàn bộ bệnh viện, cuối cùng họ cũng bắt được Vũ Phi Phi ở trong nhà vệ sinh nữ trên tầng mười sáu.
Cô ta bị hai vệ sĩ bắt lấy. Tịch Thần Hạn đi tới, giơ tay lên giáng cho cô ta một cái tát.
Vũ Phi Phi bị tát đến nổ đom đóm mắt còn não thì cảm thấy ong ong. Cô ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thần Hạn một cái, chẳng mấy chốc một dòng máu tươi khẽ chảy ra từ khóe môi.
"Anh Thần... Em có chuyện này, em có chuyện này phải nói cho anh biết."
"Vũ Phi Phi, tôi đã cho cô đường sống mà cô không biết quý trọng." Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh đến thấu xương.
Vũ Phi Phi rùng mình, không nhịn được sự sợ hãi lóe lên từ trong đáy mắt, cô ta hét ầm lên: "Vũ Tiểu Kiều không phải là con gái của Thị trưởng, anh bị chị ta lừa rồi. Chị ta không phải con nhà giàu có gì cả, chị ta lấy tư cách gì để gả cho anh!"
"Cô nói bậy bạ gì đấy?" Tịch Thần Hạn gầm nhẹ lên, bàn tay lạnh như băng của anh bóp chặt cổ Vũ Phi Phi: "Cô có tin là bây giờ tôi giết cô luôn không?"
Đôi mắt đen láy của anh nổi lên từng trận gió lốc, giá lạnh như một lưỡi kiếm sắc lẹm vô cùng tuyệt tình vậy.
Vũ Phi Phi sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy: "Em... Em không hề nói láo... Thật sự... Vũ Tiểu Kiều... không phải là con gái của Cao Thúy Cầm..."
Bàn tay của Tịch Thần Hạn tiếp tục dùng sức. Vũ Phi Phi không thở nổi nữa rồi, sắc mặt cô ta trở nên tím tái, cô ta nhìn Tịch Thần Hạn bằng đôi mắt lấp lánh những giọt lệ.
"Tại sao... Tại sao lại không thể tin em... Một người lai lịch không rõ ràng như chị ta... lại được anh yêu bằng tất cả tình yêu của mình như thế... Rốt cuộc em... thua kém chị ta ở điểm nào..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!