Cô y tá cầm mũi tiêm nhỏ dài, đang định dẫn ống truyền dịch cho Vũ Tiểu Kiều thì Tịch Thần Hạn vội ngăn cô ta lại.
"Đi kiểm tra thành phần trong chai truyền dịch này đi." Anh nói bằng giọng âm trầm, vẻ mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Cô y tá nhìn thấy vẻ mặt đó của anh thì giật nảy mình rồi nói bằng giọng lắp bắp:
"Anh Thần... Các thủ tục của chúng tôi đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt... Sẽ không xảy ra sai sót nào đâu..."
Tịch Thần Hạn nghe vậy thì sắc mặt càng trở nên lạnh hơn, ánh mắt anh cũng không còn kiên nhẫn nữa. Cô y tá thấy thế thì rùng mình một cái rồi vội vàng tháo bình thuốc xuống.
"Vâng ạ... Chúng tôi sẽ đi phân tích thành phần ngay."
"Thần Hạn." Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng kéo tay anh: "Chắc không có sai sót gì đâu anh, anh cũng cẩn thận quá rồi đó."
"Màu sắc trong bình thuốc không đúng." Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh như băng.
"Sao em không nhìn ra màu sắc không đúng chỗ nào nhỉ?" Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu, là do ánh mắt của Tịch Thần Hạn quá sắc bén hay là do anh thần hồn nát thần tính nên cẩn thận quá mức đây?
Tịch Thần Hạn liếc mắt nhìn cô: "Là vì em ngốc đấy."
Khóe môi của Vũ Tiểu Kiều thoáng run rẩy, cô cười gượng: "Vì em ngốc nên mới làm nổi bật lên sự thông minh của anh đấy."
Sau khi có kết quả phân tích thành phần thuốc thì quả nhiên, sự cẩn thận của Tịch Thần Hạn hoàn toàn không thừa.
Trong nước truyền dịch của Vũ Tiểu Kiều có lẫn thành phần của thuốc phá thai.
Tịch Thần Hạn ra lệnh cho Đông Thanh phong tỏa toàn bộ bệnh viện lại, mau chóng tìm ra kẻ tình nghi.
Vũ Tiểu Kiều thấy vậy thì cứ sợ hãi mãi không thôi, nếu không có Tịch Thần Hạn ở đó thì em rằng bây giờ cô và con yêu của cô...
Việc tiêm thuốc phá thai dạng viên vào máu có thể gây ra những hậu quả vô cùng nguy hiểm.
An Tử Dụ nghe được tin này thì sợ đến mức tái xanh mặt mũi lại.
"Trong bệnh viện nhà họ Tô mà lại xảy ra chuyện này được à?"
"Ngoại trừ người đã chạy thoát không dấu vết là cái cô Vũ Phi Phi kia thì còn ai có thể làm ra chuyện này được nữa? Xem ra bây giờ cô ta đang ở trong bệnh viện này." Vũ Tiểu Kiều siết chặt tay lại.
"Đúng là loại phụ nữ không biết ăn năn hối cải." Vũ Tiểu Kiều càng siết chặt bàn tay của mình lại hơn.
An Tử Dụ kéo tay cô: "Tiểu Kiều, lần này thì cậu đừng mềm lòng nữa. Người như cô ta chính là một quả bom hẹn giờ, nếu cậu mềm lòng với cô ta thì người gặp tổn thương cũng chỉ có cậu thôi.
Đúng lúc đó thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ cùng ngước mắt nhìn sang thì thấy người xông vào là Đường Khải Hiên, đã thế sắc mặt anh ta còn khó coi vô cùng.
An Tử Dụ vừa nhìn thấy Đường Khải Hiên thì vẻ mặt trở nên mất tự nhiên ngay lập tức.
"Sao anh... lại tìm đến đây?"
"Cô tắt máy không chịu nghe điện thoại nên tôi chỉ có thể đích thân đến tìm cô thôi." Giọng nói của Đường Khải Hiên không mấy thân thiện.
Anh ta nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái rồi nói với An Tử Dụ: "Không quấy rầy Tiểu Kiều nghỉ ngơi nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Ra ngoài nói cái gì? Anh muốn tiền, tôi đã cho anh rồi. Sao anh còn quấy rầy tôi làm gì vậy?" An Tử Dụ hơi giận.
Vũ Tiểu Kiều thấy Đường Khải Hiên và An Tử Dụ đang ở thế giương cung bạt kiếm với nhau thì cũng không đồng ý cho An Tử Dụ ra ngoài nói chuyện với anh ta, Có cô ở đây, nếu Đường Khải Hiên dám bắt nạt An Tử Dụ thì cô còn có thể ra tay giúp cô ấy được.
"Có gì thì từ từ nói, đừng kích động." Vũ Tiểu Kiều vén chăn lên, bước xuống giường rồi bảo vệ An Tử Dụ sau lưng mình.
Đường Khải Hiên chỉ chỉ vào người đang đứng sau Vũ Tiểu Kiều rồi nói một câu: "Tôi muốn cô ấy chịu trách nhiệm và bù đắp cho sự mất mát của tôi."
An Tử Dụ nghe vậy thì trợn trừng hai mắt rồi nhìn Đường Khải Hiên bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Chịu trách nhiệm? Bù đắp? Đường Khải Hiên, não anh không được bình thường lắm đúng không? Anh muốn bảy mươi tỷ, tôi đều đưa cho anh rồi còn gì nữa? Chúng ta đã thống nhất với nhau là sau khi thanh toán xong thì đường ai nấy đi, đừng dây dưa gì với nhau nữa mà? Bây giờ ý anh là gì đây?"
An Tử Dụ tức đến mức không kiềm chế được mà nâng cao tông giọng của mình lên. Vũ Tiểu Kiều nghe thế thì cũng trợn tròn hai mắt. Không thể tin nổi là người như Đường Khải Hiên mà lại là loại đàn ông khốn nạn như thế này.
"An Tử Dụ, não cô mới có vấn đề thì có. Tôi không thèm so đo với cô về những chuyện mà cô đã làm đâu nhé. Nếu tôi kiện cô lên tòa án thì cô rất có khả năng sẽ phải ngồi tù đấy!" Đường Khải Hiên trách móc bằng giọng tức giận.
An Tử Dụ cười ầm lên: "Anh có bị bệnh không hả Đường Khải Hiên? Anh kiện tôi cái quái gì cơ? Anh muốn tiền, tôi đưa anh rồi. Dù có tố cáo thì tôi cũng mới là người tố cáo anh lừa tiền của tôi mới phải."
Vũ Tiểu Kiều hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục lại tâm trạng trong lòng rồi nói: "Đúng đấy Khải Hiên, có chuyện gì thì bình tĩnh rồi nói, đụng đến pháp luật thì không hay đâu."
Đường Khải Hiên tức giận lôi một tập tài liệu ra rồi ném đến trước mặt An Tử Dụ: "Đây là giấy triệu tập của tòa án, tôi bị cô kiện vì tội cưỡng bức đấy!"
"Gì cơ?" An Tử Dụ vô cùng kinh sợ, cô ấy vội vàng nhặt đống tài liệu dưới đất lên.
Trên đó viết rất rõ ràng, nguyên cáo là An Tử Dụ và bị cáo là Đường Khải Hiên.
"Sao lại có chuyện này?" An Tử Dụ cũng vô cùng bối rối.
Cô ấy chưa từng đến tòa án kiện Đường Khải Hiên, vậy tại sao lại có giấy triệu tập anh ta cơ chứ?
"Tôi không làm!"
"An Tử Dụ, cô đã làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của tôi. Hiện giờ Tập đoàn Đường Thị đang bị một đám phóng viên, nhà báo vây quanh rồi. Cô đền bù tổn thất này cho tôi như thế nào đây? Chỉ vì bảy mươi tỷ mà cô ghi hận trong lòng rồi đến tòa án kiện tôi tội cưỡng bức cô? Sao cô độc ác và nham hiểm vậy hả An Tử Dụ?"
Đường Khải Hiên vô cùng tức giận, trong mắt anh ta tràn ngập sự căm ghét.
An Tử Dụ quẳng đống tài liệu lại cho Đường Khải Hiên: "Tôi nói tôi không làm chuyện này thì chính là không làm."
"Trên văn kiện ghi rõ rành rành nguyên cáo là An Tử Dụ, chẳng nhẽ tòa án làm việc sai?" Đường Khải Hiên tức giận đến mức gầm nhẹ lên.
An Tử Dụ nghe anh ta nói thế thì không biết phải trả lời như thế nào nhưng thực sự cô ấy chưa từng đi kiện Đường Khải Hiên. Và tại sao trên tờ văn kiện đó lại xuất hiện tên của cô ấy khiến cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Vũ Tiểu Kiều nhìn An Tử Dụ và Đường Khải Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ, hình như giữa hai người đang có hiểu nhầm gì thì phải. Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nhưng dù sao cũng là oan gia ngõ hẹp.
Đường Khải Hiên nhìn chằm chằm và khuôn mặt xinh đẹp của An Tử Dụ rồi nói bằng giọng vừa lạnh lùng vừa dứt khoát: "An Tử Dụ, nếu cô không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì cuối cùng người ngồi tù cũng chỉ là cô thôi."
"Có gì để nói với anh thì tôi cũng nói cả rồi, có thể đưa tiền cho anh tôi cũng đưa luôn rồi. Khó khăn lắm mới thoát khỏi anh, anh nói xem sao tôi có thể đến tòa án kiện anh được đây hả?"
Lời nói của An Tử Dụ chọc giận Đường Khải Hiên rồi.
Người phụ nữ này đang nói cái gì vậy?
Khó khăn lắm mới thoát khỏi mình? Đường Khải Hiên mình là cái gì cơ chứ?
Đột nhiên Đường Khải Hiên lao đến chỗ An Tử Dụ rồi nhìn cô ấy bằng ánh mắt tràn ngập sự hăm dọa.
"Tôi đổi ý rồi, tốt nhất là cô đừng rút đơn kiện lại. Bây giờ tôi muốn kiện cô tội ngoại tình trong hôn nhân rồi cưỡng bức tôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!