Tin đồn giữa Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng lại làm Thành phố Kinh Hoa dậy sóng thêm lần nữa. Thậm chí còn có báo viết rằng cái thai trong bụng Vũ Tiểu Kiều chính là của Tô Nhất Hàng. Bài báo đó còn có một số bức ảnh đính kèm, nội dung trong bức ảnh là ngày Vũ Tiểu Kiều ngất xỉu trên đường được Tô Nhất Hàng đỡ lấy rồi đưa lên xe.
Bài báo đó còn viết rằng Tô Nhất Hàng và Vũ Tiểu Kiều dám ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt một cách trắng trợn như thế mà chẳng thèm coi Tịch Thần Hạn ra gì.
Bài báo này vừa được đăng lên đã khiến tất cả mọi người đều phải bàn tán vô cùng xôn xao.
Có rất nhiều người cho rằng thật ra thì Tịch Thần Hạn vốn không thích phụ nữ nên đó là lí do mà Vũ Tiểu Kiều có thể vụng trộm bên ngoài tới Tô Nhất Hàng.
Cuộc hôn nhân của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều chẳng qua chỉ là giả mù sa mưa lấy vải thưa che mắt thánh để che giấu sự thật rằng Tịch Thần Hạn hoàn toàn không thích phụ nữ.
Tất cả mọi giả thuyết đều được lan truyền một cách sôi nổi và sinh động khiến Vũ Tiểu Kiều, Tịch Thần Hạn và cả Tô Nhất Hàng đều bị đẩy đến trước đầu sóng ngọn gió.
Trước đây, người ở Thành phố Hoa Kinh Hoa đã từng truyền tai nhau về mối quan hệ mập mờ giữa Tô Nhất Hàng và Vũ Tiểu Kiều, bây giờ thì mối quan hệ đó của hai người đã được chứng minh bằng một bức ảnh khiến người ta đều chắc như đinh đóng cột.
Vũ Tiểu Kiều biết mình đang bị người khác hãm hại, mục đích là để chia rẽ tình cảm giữa cô và Tịch Thần Hạn. Còn về người đứng sau chuyện này thì ngoại trừ Vũ Phi Phi và Dương Tuyết Như thì còn có thể là ai được nữa đây?
Hôm đó, lúc ở nhà, cô và Cao Thúy Cầm xảy ra mâu thuẫn cũng chỉ vì Vũ Phi Phi, sau đó khi cô ngất xỉu ở trên đường thì chính Tô Nhất Hàng là người đã đưa cô đến bệnh viện. Có thể lúc đó Vũ Phi Phi đã đi theo phía sau và lén lút chụp được bức ảnh đó.
An Tử Dụ tức giận kéo Vũ Tiểu Kiều định đi tìm Vũ Phi Phi để nói rõ trắng đen, sai trái.
"Sao con nhỏ đó lại gây ra lắm chuyện như thế nhỉ? Để tôi giúp cô tìm cô ta rồi đánh cho cô ta răng rơi đầy đất xem cô ta còn dám sinh sự vô cớ nữa hay không."
"Bây giờ có bà nội che chở và bảo vệ cho cô ta thì liệu còn ai có thể tới gần cô ta được nữa đây? Chỉ cần có bà nội ở đó thì cô ta vẫn còn tấm thẻ bài miễn tội chết trên người." Vũ Tiểu Kiều khẽ lắc đầu.
"Thần Hạn sẽ không tin chuyện này đâu, để tôi giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh ấy. Vả lại, đứa trẻ trong bụng tôi là con ai thì tôi mới chính là người rõ ràng nhất, không vì lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài mà con tôi có một người bố mới được đâu."
Tịch Thần Hạn có ghé qua thăm Vũ Tiểu Kiều một lần và nói với cô rằng mọi tin tức sẽ bị dập tắt để cô có thể yên tâm chăm sóc bản thân cho thật tốt. Lần này Tịch Thần Hạn nổi giận thật rồi. Xem ra kết cục của Vũ Phi Phi cũng sẽ không được tốt đẹp đâu.
Tịch Thần Hạn nghĩ ra một cách, đó là đưa Lê Mai thật về bên cạnh bà cụ rồi sau đó đuổi Vũ Phi Phi ra khỏi phòng bệnh. Cứ như vậy thì Vũ Phi Phi sẽ không còn được bà cụ che chở cho nữa, và đó cũng chính là lúc cô ta phải nhận lấy sự trừng trị thích đáng.
Vũ Tiểu Kiều vừa nằm lên giường, đang định nghỉ ngơi một lát thì Cao Thúy Cầm lao vào như một cơn gió.
"Tiểu Kiều, lời đồn đại bên ngoài có phải thật không con?"
Lúc này sắc mặt của Cao Thúy Cầm trông rất khó coi.
Vũ Tiểu Kiều thấy thế thì sợ hãi vô cùng, cô từ từ bò trên giường dậy, An Tử Dụ vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Dì à, sao có thể tin mấy lời đồn đại nhảm nhí đó được cơ chứ." An Tử Dụ nói.
Cao Thúy Cầm liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi tiếp tục truy hỏi Vũ Tiểu Kiều đến cùng.
"Mẹ hỏi con, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không? Rốt cuộc giữa con và Tô Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mẹ, giữa con và anh ta không có chuyện gì cả." Vũ Tiểu Kiều trả lời.
Cao Thúy Cầm nhìn xuống bụng dưới của cô: "Con mang thai mới được hai tháng, mà con và cậu Thần cũng mới kết hôn được hai tháng... Con có chắc đứa bé này là của cậu Thần không?"
"Tất nhiều là con chắc chắn rồi. Mẹ, rốt cuộc thì trong mắt mẹ con là loại người gì vậy ạ?" Vũ Tiểu Kiều có hơi đau lòng.
Mẹ có thể đối xử với mình như thế nào cũng được nhưng tại sao chỉ một chút lòng tin dành cho mình mà mẹ cũng không có vậy? Xảy ra chuyện gì mẹ cũng đều nghi ngờ mình đầu tiên là sao?
Bây giờ cô thực sự hơi nghi ngờ, không biết Cao Thúy Cầm có phải là mẹ ruột của cô nữa hay không.
Tại sao tình cảm của hai người lúc nào cũng xa cách như mây như trời, như núi như nước vậy?
Cao Thúy Cầm nghe vậy thì yên tâm rồi nhưng bà vẫn hơi lo lắng: "Tiểu Kiều, bây giờ con là người đã có gia đình rồi nên đừng có dính líu gì với người đàn ông khác đấy, con hiểu không? Đặc biệt là Tô Nhất Hàng, tốt nhất là con tránh xa cậu ta ra, tránh xa cả nhà họ Tô ra. Con có hiểu mẹ nói gì không?"
Đột nhiên Cao Thúy Cầm nhớ đến chuyện gì đó nên vội vàng xông lên, kéo chăn ra rồi lôi Vũ Tiểu Kiều dậy.
"Bệnh viện này cũng là của nhà họ Tô, con đi về nhà với mẹ. Chúng ta về nhà tự bồi bổ, chăm sóc cơ thể, mẹ chăm sóc thật tốt cho con là được." Trong giọng nói hốt hoảng của Cao Thúy Cầm mang theo một chút không yên lòng.
An Tử Dụ thấy vậy thì vội vàng ngăn cản bà lại: "Dì à, dì đang làm gì vậy ạ? Hiện giờ thân thể của Tiểu Kiều đang rất yếu, dì cẩn thận một chút chứ ạ."
An Tử Dụ đỡ phía sau Vũ Tiểu Kiều.
Nhưng Cao Thúy Cầm không nghe mà vẫn tiếp tục kéo Vũ Tiểu Kiều xuống: "Chúng ta đi về nhà, không được ở lại bệnh viện này nữa. Về nhà dưỡng thai, mẹ sẽ chăm sóc con cẩn thận, mẹ bảo đảm là mẹ sẽ chăm sóc thật tốt cho con mà... Con không thể nghe lời mẹ một lần được ư?"
"Mẹ rốt cuộc mẹ đang làm cái gì vậy ạ? Mẹ sao thế?" Vũ Tiểu Kiều vô cùng kinh ngạc, cô không thể hiểu được suy nghĩ của mẹ mình nữa.
Từ khi nào mà Cao Thúy Cầm trở nên kỳ lạ như thế này vậy?
bà không cho Vũ Tiểu Kiều một lí do chính đáng mà cứ lôi kéo cô như vậy, sau một hồi thì bà không đứng vững nữa nên người hơi lảo đảo rồi ngả về phía sau.
"Mẹ."
Bệnh tụt huyết áp của Cao Thúy Cầm lại tái phát rồi.
Bác sĩ chạy đến kiểm tra cho bà một hồi rồi nói với Vũ Tiểu Kiều một tin không được tốt lắm và khuyên cô nên cho Cao Thúy Cầm kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần, sau đó phía bệnh viện mới đưa ra chẩn đoán chính xác xem gan của Cao Thúy Cầm có gặp vấn đề gì không.
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy tin đó thì hai mắt tối sầm lại, An Tử Dụ vội vàng đỡ lấy cô.
"Cô đừng lo, sẽ không sao đâu. Trước tiên cứ để bác sĩ kiểm tra tổng quát một lần đã. Dù có thứ gì thì nó cũng sẽ phát triển lành tính thôi mà."
Cao Thúy Cầm được chuyển sang phòng điều trị bên cạnh. Vũ Tiểu Kiều muốn đi theo coi chừng mẹ nhưng thực sự cơ thể cô yếu quá rồi, vùng bụng dưới lại truyền đến một cơn đau âm ỉ.
An Tử Dụ đưa cô về phòng bệnh để cô nghỉ ngơi.
"Tiểu Kiều, cô yên tâm đi, còn có tôi ở đây mà. Tôi sẽ giúp cô chăm sóc dì thật tốt."
"An An... Cảm ơn cô."
Tịch Thần Hạn đón Lê Mai từ viện dưỡng lão về. Thời gian gần đây, trạng thái tinh thần của bà ấy khá ổn, có một khoảng thời gian không hề phát bệnh lại nữa.
Bà ấy đi vào phòng bệnh của bà cụ Tịch, thấy bà cụ tóc bạc phơ đang nằm trên giường thì không nhịn được mà bật khóc.
"Tôi đến thăm bà đây."
Dường như tình cảm của Lê Mai và bà cụ rất tốt vì bà ấy cứ liên tục nắm lấy tay bà cụ mà khóc.
Bà cụ hơi mở mắt ra, thấy Lê Mai đã trở nên già nua như thế này thì phản ứng đầu tiên là giật mình, sau đó bà cụ dần dần bình tĩnh lại.
"A Mai à con, sao con lại già thế này? Con của con đâu rồi?"
Lê Mai vội vàng kéo Tịch Thần Hạn lại: "Đây là Thần Hạn, con trai tôi."
Bà cụ nhìn Tịch Thần Hạn rồi dường như tỉnh táo ra rất nhiều.
"Thần Hạn đấy à, cháu trai ngoan của bà, qua đây cho bà nội ngắm con nào."