Phản ứng của An Tử Dụ khiến Vũ Tiểu Kiều rất buồn lòng. Ngay sau đó thì cô phản ứng kịp nên giật mình trợn trừng hai mắt rồi chỉ vào An Tử Dụ, im lặng một hồi lâu mới lắp bắp được một câu.
"Lẽ nào... Lẽ nào... người lừa hơn bảy mươi tỷ của cô chính là Đường Khải Hiên."
An Tử Dụ đỏ mặt tía tai: "Đường Khải Hiên cái gì cơ? Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."
"An An, chắc chắn là cô lừa tôi. Là anh ta đúng không?"
An Tử Dụ tức giận đến mức mím chặt môi lại rồi không nói gì nữa.
"Hóa ra hai người... thật sự là anh ta ư? Hóa ra là thật."
Hiện giờ Vũ Tiểu Kiều đang rất kích động, cô không biết phải nói gì nữa.
Cô đã không thể khống chế được bản thân nữa rồi, trong đầu chỉ còn biết tính toán xem làm cách nào để tác hợp cho hai người họ ở bên cạnh nhau mà thôi.
"Đây là duyên số đấy. Tôi còn tưởng hai người thực sự bỏ lỡ nhau rồi cơ. Hôn nhân của cô và Thẩm Tinh Châu cũng không được hạnh phúc và viên mãn, hai chữ "vợ chồng" của hai người cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Bây giờ xem như ông trời có mắt đưa tình yêu chân chính của đời cô đến tận đầu giường rồi nhé. Đúng là tốt đẹp quá rồi."
"Tiểu Kiều! Cô vẫn lấy chuyện này ra để đùa với tôi như thế được à?" An Tử Dụ chu môi rồi vì tức giận nên không để ý đến cô nữa.
Vũ Tiểu Kiều thấy thế thì không nhịn được cười: "Không ngờ, cái tên Đường Khải Hiên này, haha... Đường đường là một Chủ tịch của một công ty giải trí lớn mà lại đi lừa tiền của một cô gái. Theo tôi thì anh ta muốn dùng cách này để tiếp tục dây dưa với cô đấy.
"Dây dưa cái quái gì với tôi cơ? Anh ta đang cố tình muốn trừng trị tôi đấy. Từ lúc tôi và Thẩm Tinh Châu đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn thì anh ta bắt đầu giống như âm hồn không tan vậy."
Nhắc đến Đường Khải Hiên khiến An Tử Dụ căm phẫn đến mức chân răng cũng bắt đầu ngứa ngáy.
"Anh ta và một cô diễn viên tên là Hàn Hủy cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi, sao anh ta còn muốn làm phiền tôi làm gì? Hay anh ta thấy trò chơi này rất vui nên muốn tiếp tục tìm kiếm sự kích thích?"
An Tử Dụ nghĩ đến đủ loại chuyện ác mà Đường Khải Hiên đã làm thì chỉ muốn băm anh ta thành tám mảnh.
"Bao gồm cả chuyện Thẩm Tinh Châu và người phụ nữ có chửa kia cũng là do anh ta cố tình dẫn tôi đi để vạch trần sự thật mà. Anh ta muốn tôi không được sống yên ổn để làm thỏa mãn tâm lý biến thái của anh ta đấy."
Mắng chửi một hồi, đột nhiên An Tử Dụ không hiểu sao mà trái tim cô lại mềm nhũn cả ra. Có lẽ ghét bỏ những chuyện mà Đường Khải Hiên làm là thế nhưng sâu thẳm trong trái tim, cô ấy vẫn cảm thấy biết ơn anh ta thật nhiều.
Nếu không phải Đường Khải Hiên ép cô ấy nhìn rõ vào hiện thực thì có khi cô ấy vẫn đang tự lừa mình dối người, lấy vải thưa che mắt thánh, dùng một cuộc hôn nhân trống rỗng để vẽ vời lên cái hạnh phúc giả tạo của bản thân.
Bây giờ khi đối mặt với Thẩm Tinh Châu, cô ấy đã không cần phải ngụy trang nữa rồi. Thế mà trong lòng cô ấy lại cảm thấy buông lỏng hơn nhiều.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy dáng vẻ này của An Tử Dụ thì biết rằng trong lòng cô ấy cũng không kháng cự Đường Khải Hiên như những gì cô ấy vẫn thường thể hiện ra ngoài.
"An An, tớ chưa từng nghe nói là Đường Khải Hiên và cô diễn viên nữ nào đó đi đăng ký kết hôn mà. Mặc dù họ thường tham gia một số sự kiện chung với nhau nhưng tớ chưa từng nghe nói giữa họ có nảy sinh mối quan hệ quá mức thân thiết nào cả."
"Bây giờ trong giới giải trí đã lan truyền tin tức bạn gái của Đường Khải Hiên là một diễn viên nữ và giá trị của diễn viên nữ đó cũng đã tăng vọt rồi..."
"An An à, đây chẳng qua chỉ là tin đồn bên ngoài thôi mà, Đường Khải Hiên là bạn tốt của Thần Hạn, Thần Hạn không biết gì về chuyện này thì sao chuyện này có thể là thật được. Mà tôi chỉ nghe người ngoài đồn là Đường Khải Hiên không thích phụ nữ, bên cạnh anh ta chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào cả."
"Chắc chắn là giả rồi." An Tử Dụ nheo mắt lại: "Mấy người đó đang nói linh tinh đấy."
"An An, rốt cuộc khi nào cuộc hôn nhân giữa cô và Thẩm Tinh Châu mới chấm dứt đây hả? Giữa hai người hoàn toàn không tồn tại tình yêu mà người phụ nữ dan díu với anh ta cũng đã có bầu rồi..."
Vũ Tiểu Kiều thấy rõ sự đau thương ẩn sâu trong đáy mắt của An Tử Dụ, sao mà loại đau lòng này lại giống với hoàn cảnh của cô đến thế.
"Đột nhiên tôi lại có cảm giác chúng ta đều là những người đang thất lạc cõi đời, cảm giác này thực sự rất khó chịu. Nếu cô có thể buông tay thì cứ buông tay nhanh thôi."
Vũ Tiểu Kiều vô cùng đau đớn, cô không thể buông tay, cũng luyến tiếc đến mức không thể buông bỏ, Nhưng cô may mắn hơn An Tử Dụ một điểm là tình cảm vợ chồng giữa cô và Tịch Thần Hạn rất tốt.
"Tôi không cần cô thông cảm cho tôi đâu. Con đường này là tự tôi chọn nên tôi phải gánh chịu những hậu quả này cũng đúng thôi. Trước đây lúc cô khuyên tôi đừng gả cho Thẩm Tinh Châu mà tôi vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình. Nên bây giờ tôi không thấy đau lòng, cũng không thấy khó chịu đâu."
An Tử Dụ ngồi bên cạnh Vũ Tiểu Kiều: "Bây giờ tôi đã đưa bảy mươi tỷ cho Đường Khải Hiên rồi, tôi nghĩ là anh ta cũng sẽ biết chừng mực và sẽ không làm phiền tôi nữa. Bỏ qua chuyện này đi, coi nó như một cơn ác mộng. Tôi sẽ nghĩ cách để sớm trả lại bảy mươi tỷ đó cho cô nhé."
"An An, tôi không cần gấp mà."
An Tử Dụ lắc đầu: "Lúc gả cho anh Thần, cô chỉ sợ người khác nghĩ rằng mình là một cô gái ham muốn vật chất, mong mỏi tiền bạc của nhà họ Tịch. Thế nên tôi sẽ không để cô bị người nhà họ Tịch hiểu lầm về chuyện tiền nong này đâu."
Lúc hai người đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của An Tử Dụ vang lên, người gọi đến chính là Đường Khải Hiên.
An Tử Dụ không nghe máy mà thẳng tay nhấn nút từ chối.
Cung Cảnh Hào đứng ngoài cửa thấy Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ nói chuyện rất vui vẻ, mặc dù không nghe thấy hai cô nói gì nhưng từ nét mặt của Vũ Tiểu Kiều thì anh ta cũng có thể đoán được tâm trạng hiện giờ của cô đang rất ổn, thế nên vẻ mặc cũng xuân sắc hơn nhiều.
Cuối cùng thì tảng đá đè nặng trong lòng anh ta cũng được đặt xuống rồi.
Từ cái ngày nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều xuất huyết thì trong lòng anh ta vẫn luôn lo lắng không yên. Thậm chí anh ta còn thầm thề với lòng rằng nếu Tịch Thần Hạn không thể chăm sóc thật tốt cho cô thì anh ta sẽ không chùn bước mà cướp cô đi.
Xem ra bây giờ cô đã khỏe trở lại rồi.
Nhìn thấy cô vui vẻ mà trong lòng anh ta lại cảm thấy thoải mái như thế này, chẳng nhẽ đây chính là tình yêu đấy ư? Anh ta không cắt nghĩa được cảm giác này nên chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Bây giờ Vũ Phi Phi đã trở thành đối tượng được bà cụ Tịch bảo vệ và yêu thương hết mực, thế nên kế hoạch đưa Vũ Phi Phi đi của Tịch Thần Hạn cũng chỉ có thể hoãn lại. Vì chỉ cần người nào đó đến gần Vũ Phi Phi một chút thôi là bà cụ cũng sẽ phản ứng rất thái quá, thậm chí còn quăng đồ đạc về phía người đó.
Nhân lúc bà cụ ngủ say thì Vũ Phi Phi nói nhỏ với Dương Tuyết Như: "Cơ hội lần này tốt như vậy, tôi sẽ không để vuột mất đâu."
Dương Tuyết Như nghe vậy thì hơi nhướng mày: "Cô có thể làm gì? Cô thì làm gì được đây hả?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!