Vũ Phi Phi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn thì hàm răng không khống chế được mà run cầm cập.
Bây giờ cô ta đang rất sợ, chỉ muốn chạy xa một chút nhưng hai con ngươi đen nhánh của anh như gông cùm xiềng xích khóa chặt cô ta lại, không cho cô ta nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trong đôi mắt của Tịch Thần Hạn nổi lên một trận gió lốc. Anh bận chuyện ở công ty nên không chăm sóc Vũ Tiểu Kiều được một lát, vậy mà người phụ nữ này lại nhân cơ hội đó để làm hại cô. Vậy là đủ hiểu lòng dạ của người phụ nữ này thâm sâu đến mức nào, khác xa với vẻ nũng nịu, yểu điệu ngoài mặt của cô ta.
Vũ Phi Phi chỉ cảm thấy bầu không khí dần ở trên đè nén đến mức cùng cực, dù cô ta đã dùng sức hít sâu vào một hơi nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực mình khó chịu đến mức không thở nổi.
"Anh Thần... Anh tìm em... có chuyện gì thế?"
Nói xong câu đó thì Vũ Phi Phi hối hận ngay tức khắc, vậy là cô ta vội vàng sửa lại.
"Bà cụ vẫn cần người chăm sóc, để em đến đó chăm sóc bà nha anh."
Vũ Phi Phi nói xong thì định xoay người rời đi, thế nhưng Tịch Thần Hạn đã lớn giọng gọi cô ta lại.
"Vũ Phi Phi, chuyện của cô phải được giải quyết rõ ràng mới được."
Sống lưng Vũ Phi Phi cứng đờ lại, khóe môi cô ta cười như không cười rồi khẽ run rẩy.
"Gì... Gì cơ? Giải quyết chuyện gì cơ? Sao em... sao em không hiểu gì cả, anh... anh đang nói gì vậy?"
"Nể mặt Thị trưởng Vũ, nể mặt vì cô và Tiểu Kiều là chị em nên tôi sẽ cho cô một vé đến Cộng hòa Nam Phi."
"Nam Phi..." Sắc mặt của Vũ Phi Phi trở nên trắng bệch ngay tức khắc.
"Anh Thần..." Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt khẩn khoản, trong đáy mắt thì tràn ngập vẻ cầu xin và sự đáng thương vô cùng.
"Anh Thần, em, em... bây giờ em đang mang thai... Anh muốn em đi Nam Phi..."
"Em không muốn đi..."
Cô ta không ngừng van xin, giọt nước mắt đọng trên khóe mi cũng đã rơi xuống.
Tịch Thần Hạn nổi giận: "Lúc này rồi mà cô vẫn còn nói dối được nữa à?"
"Vũ Phi Phi, vì trước đây bà nội luôn muốn có chắt trai nên tôi mới tha cho cô. Nhưng rốt cuộc trong bụng cô có đứa bé nào hay không thì cô phải là người rõ nhất mới đúng chứ nhỉ?" Tịch Thần Hạn tiến sát tới gần cô ta rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.
"Đã cho cô đường sống thì cô nên biết điều một chút. Trước khi dám động đến con yêu và người phụ nữ của Tịch Thần Hạn này thì nên cân nhắc xem bản thân có bao nhiêu cái đầu đi. Tôi cho cô ba giờ đồng hồ để quay về thu dọn đồ đạc, ba tiếng sau sẽ có người đến đón rồi đưa cô tới sân bay."
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, âm u của Tịch Thần Hạn cứ quanh quẩn bên tai Vũ Phi Phi như thể thần Chết đang lăm le cướp đi linh hồn của cô ta khiến cô ta không còn một chút sức sống nào cả.
Tịch Thần Hạn nói xong thì xoay người rời đi.
Vũ Phi Phi đứng một mình trên hành lang, sắc mặt thì trắng bệch như tuyết.
Mình cứ bị đưa đi như vậy sao? Không còn cơ hội để trở về nữa ư?
Mình không cam lòng!
Dù có rời đi thì mình cũng không thể đi trong im hơi lặng tiếng như thế này rồi để Vũ Tiểu Kiều một mình độc chiếm và hưởng thụ tất cả được.
Nghĩ vậy nên Vũ Phi Phi mau chóng đuổi theo Tịch Thần Hạn. Dù không có bất cứ hy vọng nào thì cô ta cũng phải thử thêm lần nữa mới được. Bố cô ta là Thị trưởng thành phố nên lời nói của ông ta vẫn rất có trọng lượng ở Thành phố Kinh Hoa này.
Dù tất cả mọi người đều nói Tịch Thần Hạn chính là ông trời ở Thành phố Kinh Hoa này nhưng dù thân phận của Tịch Thần Hạn có cao tới cỡ nào đi chăng nữa thì ở thời điểm nhạy cảm như lúc này, chắc chắn anh cũng sẽ không dám đắc tội với Thị trưởng đâu.
Tịch Thần Hạn đi đến phòng bệnh của bà cụ Tịch.
Vũ Phi Phi cũng chạy theo vào trong.
Sau hai ngày hôn mê thì rốt cuộc bà cụ Tịch cũng tỉnh dậy rồi. Bà nhìn thấy Tịch Thần Hạn thì nắm chặt lấy tay anh rồi liên tục hỏi
"Trọng Nam, con đã đi đâu vậy hả? Sao bây giờ mới qua đây thăm mẹ? Mẹ đau đầu quá, con xoa đầu giúp mẹ đi."
Người nhà họ Tịch chen chúc lố nhố trong phòng bệnh, lúc họ nghe thấy bà cụ Tịch nói như vậy thì ai nấy đều lấy làm kinh sợ.
Trọng Nam chính là bố của Tịch Thần Hạn. Bà cụ Tịch nhận nhầm Tịch Thần Hạn thành Tịch Trọng Nam ư?
Tất cả mọi người đều nhao nhao, rối rít nhìn về phía anh. Đúng là bề ngoài của Tịch Thần Hạn trông rất giống bố anh là Tịch Trọng Nam.
"Trọng Nam, sao con cứ đứng đực người ra vậy hả? Mau qua đây với mẹ." Bà cụ cố hết sức vẫy tay với Tịch Thần Hạn, bà còn muốn đứng lên nhưng vì cả người không có sức lực nên lại ngồi xuống.
"Mẹ." Dương Tuyết Như gào lên trong sự đau khổ, bà ta nằm phục xuống bên giường của bà cụ rồi lau nước mắt.
"Mẹ, mẹ còn nhận ra con không ạ?" Dương Tuyết Như nhìn bà cụ rồi nói bằng giọng lắp bắp.
Bà cụ Tịch liếc mắt nhìn Dương Tuyết Như rồi hừ một tiếng bằng giọng bất mãn: "Tuyết Như, cô cho rằng tôi già rồi nên không nhận ra cô à? Cô là em gái của Tuyết Nguyệt, là em vợ của Trọng Nam chứ còn ai vào đây nữa."
Bà cụ nhắc đến Dương Tuyết Nguyệt khiến sắc mặt của Dương Tuyết Như thay đổi ngay lập tức, nhưng bà ta che giấu mọi thứ rất nhanh.
Sắc mặt của Tịch Mộ Quyên, mẹ của Cung Cảnh Hào cũng trở nên không được tự nhiên cho lắm.
Dương Tuyết Nguyệt chính là mẹ ruột của Tịch Mộ Quyên, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, không một người nào trong nhà họ Tịch dám nhắc đến tên của Dương Tuyết Nguyệt nữa. Hôm nay bà cụ Tịch nhắc lại cái tên này khiến cho người ta có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời rồi.
Tịch Mộ Quyên vội vàng quay mặt sang một bên để che giấu khóe mắt đã hơi ửng hồng của mình.
Cung Cảnh Hào khẽ nhíu đôi lông mày rậm rồi lặng lẽ đưa khăn giấy cho mẹ mình nhưng Tịch Mộ Quyên không dám cầm lấy để tránh người khác nhìn thấy sẽ dẫn đến những nghi ngờ không cần thiết.
Ánh mắt của bà cụ Tịch dần di chuyển về phía Vũ Phi Phi đang đứng ở cửa phòng bệnh. Bà nhíu mày một cái rồi nheo đôi mắt vẩn đục của mình lại như thể đang cố nhìn xem Vũ Phi Phi là ai. Sau khi nhìn chằm chằm Vũ Phi Phi một hồi thì dường như bà cũng nhận ra, vậy là bà vội vàng ngoắc tay với cô ta.
"A Mai, may qua đây đi. Đừng đứng đực người bên đó nữa, cẩn thận một chút, con đang mang thai đấy."
Vũ Phi Phi nghe thấy thế thì ngẩn cả cười.
A Mai là ai? Sao bà lại kêu mình là A Mai?
Nhắc đến A Mai cũng được, nhưng tại sao khi bà cụ Tịch nhắc đến cái tên này, sắc mặt của mọi người còn khó coi hơn lúc bà nhắc đến "Tuyết Nguyệt" vậy?
"A Mai, nhanh lên con, mau qua đây với mẹ. Con không phải sợ, có mẹ che chở, bảo vệ thì còn ai dám bất kính với con hả? Bây giờ trong bụng con đang mang dòng máu duy nhất của nhà họ Tịch chúng ta mà."