Vũ Phi Phi bị mấy cô y tá vây quanh, cô ta sợ đến mức tái xanh mặt mũi lại rồi không ngừng lui về phía sau, tay thì chỉ thẳng vào cô y tá rồi hét ầm lên: "Các cô đừng tới đây, đừng tới đây!"
Mấy cô y tá nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau, họ chỉ định lấy máu của Vũ Phi Phi để đi xét nghiệm thôi mà, sao cô ta lại phản ứng như thể sắp bị họ cưỡng bức tới nơi vậy?
"Không ai được phép qua đây, không ai được đụng vào tôi!" Vũ Phi Phi lại chỉ vào mấy cô y tá rồi hét ầm lên.
Bà cụ Tịch gõ gõ cái gậy trong tay một cách khó khăn: "Tóm lấy cô ta nhanh lên."
Vừa nghe thấy mệnh lệnh của bà thì mấy cô y tá đó vội vàng tiến lên tóm lấy Vũ Phi Phi. Vũ Phi Phi thấy thế thì vô cùng sợ hãi, vậy là cô ta đẩy mấy cô y tá đó ra rồi gào lên như một người điên:
"Đừng đụng vào tôi! Đừng đụng vào tôi!"
Người giúp việc sợ Vũ Phi Phi sẽ làm tổn thương tới bà cụ Tịch nên họ vội vàng bảo vệ bà, che chắn cho bà ở phía sau mình.
Dương Tuyết Như thấy Vũ Phi Phi mất khống chế thì tức giận vô cùng, trong lòng thì nghĩ thầm sao Vũ Phi Phi lại không có đầu óc đến mức này nên bà ta không thể không ra tay được.
Vậy là bà ta vội vàng quát lên: "Cẩn thận một chút, cô ta đang mang thai đấy. Đừng làm tổn thương đến thai nhi chứ!"
Dương Tuyết Như nói bằng giọng rất to và khỏe khiến tất cả mọi người đều dồn lực chú ý vào bụng của Vũ Phi Phi.
Bà cụ Tịch vốn đã không thích Vũ Phi Phi, giờ thấy cô ta làm loạn như thế này thì trong lòng lại càng chán ghét hơn nữa. Thế nhưng trong bụng Vũ Phi Phi đúng là dòng máu của nhà họ Tịch, đó chính là đứa cháu bảo bối vô cùng quan trọng của họ.
"Các cô cẩn thận một chút, đừng làm cô ta bị thương." Bà cụ cũng lên tiếng ngăn cản.
Vũ Phi Phi thấy bà cụ đã dao động nên tinh thần của cô ta càng tăng lên gấp bội. Nếu bây giờ cô ta không làm loạn mà để yên cho họ lấy máu, đến khi xét nghiệm ra cô ta không hề mang thai thì lúc đó chắc chắn cô ta sẽ chết rất thảm hại.
Vũ Phi Phi nghĩ vậy nên ra sức đẩy cô y tá đang nhích lại gần mình ra, miệng thì không ngừng kêu lên: "Các cô không được đến gần tôi, không được làm hại tôi!"
Vốn dĩ Vũ Tiểu Kiều chỉ ngồi ở một bên xem cảnh vui nhưng ai ngờ đột nhiên Vũ Phi Phi lại lao về phía cô. Mấy cô y tá vì muốn ngăn cản Vũ Phi Phi lại nên cũng lao về bên này.
Vũ Tiểu Kiều sợ Vũ Phi Phi sẽ làm tổn thương mình nên cô vội vàng tránh sang một bên.
Dương Tuyết Như quát lên rồi cũng lao đến.
"Bảo vệ bà chủ!"
Bà cụ Tịch sợ nhiều người lao đến như vậy sẽ làm Vũ Tiểu Kiều bị thương nên bà cầm cây gậy của mình chỉ chỉ vào Vũ Phi Phi rồi quát lên bằng giọng tức giận.
"Cô yên tĩnh lại cho tôi! Làm ầm lên thế này còn ra cái thể thống gì nữa! Cô có được giáo dục không vậy?"
Vũ Tiểu Kiều định cách xa đám hỗn loạn này một chút nhưng vì đang dồn hết sức để đề phòng Vũ Phi Phi nên cô không để ý rằng phía sau có người đang lén đẩy mình.
"A..."
"A..."
Mấy tiếng hét vang lên khiến tất cả mọi người đều sợ đến ngẩn người.
Ngay lúc Vũ Tiểu Kiều tưởng rằng mình sắp ngã cầu thang đến nơi thì có một bóng người xẹt qua trước mắt cô rồi xông thẳng về phía trước, kéo cô lại. Vậy nên Vũ Tiểu Kiều ngã ngồi xuống bậc thang còn bóng người đó thì rơi thẳng từ trên cầu thang xuống.
"Bà nội!"
"Bà chủ..."
"Mẹ..."
Vì muốn túm lấy Vũ Tiểu Kiều nên bà cụ Tịch đã mất thăng bằng nên mới rơi xuống cầu thang.
Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi. Từ trên xuống dưới nhà họ Tịch đều chìm vào hỗn loạn.
Bác sĩ Tiền vội vàng dẫn người chạy xuống dưới nhà kiểm tra cho bà cụ Tịch. Giọng nói sắc bén của Dương Tuyết Như nổ vang bên tai của Vũ Tiểu Kiều: "Đều do cô, chính cô là người đã đẩy bà cụ xuống cầu thang. Sao cô có thể gây ra chuyện như vậy được hả?"
Giọng nói của Dương Tuyết Như vô cùng chói tai và gay gắt. Trong tình hình hỗn loạn như bây giờ thì giọng nói của bà ta trở nên vô cùng bén nhọn. Còn Vũ Tiểu Kiều thì đang cố hết sức để bò từ dưới đất dậy rồi đáp trả bằng giọng nói vô cùng yếu ớt: "Không phải tại tôi..."
Cô cũng bị tình huống vừa rồi làm cho sợ hãi.
Cô đứng ở đầu cầu thang rồi nhìn xuống dưới chỗ bà cụ Tịch rơi xuống trong sự run rẩy. Dường như trên tay vịn bằng gỗ còn đọng lại vết máu, mà trên sàn đá cẩm thạch nơi bà đang nằm cũng có mấy vết máu loang lổ.
Bác sĩ Tiền tiến hành cấp cứu sơ bộ rồi vội vàng gọi xe cứu thương đến.
Toàn bộ nhà họ Tịch đều trở nên hỗn loạn không ngừng.
Vẻ mặt của Vũ Phi Phi vừa tái nhợt lại vừa lạnh lùng, cô ta lùi từng bước, từng bước về phía sau. Cô ta sợ hãi đến mức con ngươi co rút mạnh lại như vừa nhìn thấy ma còn cả người thì cứ run rẩy từng hồi.
Dương Tuyết Như liếc mắt lườm nguýt Vũ Phi Phi một cái rồi vừa khóc vừa chạy xuống nhà.
"Mẹ, mẹ, mẹ có ổn không ạ? Mẹ đừng xảy ra chuyện không hay gì mẹ nhé."
Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã có mặt. Người giúp việc vây quanh bà cụ Tịch rồi đưa bà lên xe cấp cứu.
Hiện giờ đầu óc Vũ Tiểu Kiều đang trống rộng vô cùng, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại rồi hấp tấp chạy đến bệnh viện. Tịch Thần Hạn nghe tin bà cụ Tịch ngã cầu thang, giờ đang hôn mê bất tỉnh thì cũng hốt hoảng chạy đến.
Đèn phòng cấp cứu đang rực sáng, trên hành lang có rất nhiều người thế nhưng không khí lại yên tĩnh đến lạ thường, dường như ở đây không hề tồn tại sự sống.
Cung Cảnh Hào cũng đến bệnh viện. Anh ta đứng trên dãy hành lang cách đó không xa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Vũ Tiểu Kiều thì trong lòng anh ta trào dâng một cảm giác không thể giải thích được.
Lời buộc tội sắc bén của Dương Tuyết Như xé tan sự yên tĩnh chết chóc.
"Tất cả đều do cô. Chính cô là người khiến bà cụ ngã từ trên cầu thang xuống. Cô chính là sao chổi của nhà họ Tịch này mà. Nếu bà cụ xảy ra chuyện gì thì nhà họ Tịch sẽ chôn cô cùng bà cụ luôn."
Trong nhà họ Tịch thì bà cụ Tịch chính là người lớn tuổi nhất và cũng là người có địa vị cao nhất trong nhà, có thể nói sự tồn tại của bà giống như sự tồn tại của Hoàng Thái Hậu vậy.
Đối mắt với lời buộc tội mạnh mẽ như vậy thì toàn bộ sức lực của Vũ Tiểu Kiều như bị rút sạch, cả người cô run lên một cách yếu ớt.
Cô nhìn về phía Tịch Thần Hạn bằng vẻ mặt trắng bệch, sự lạnh lùng bao phủ lấy khuôn mặt anh, không hề dư thừa một biểu cảm nào cả.
"Cút mau! Không ai muốn nhìn thấy cô đâu!" Dương Tuyết Như gào lên.
Vũ Phi Phi thấy thế thì đỡ lấy Dương Tuyết Như, thấy bà ta cứ kích động mãi không thôi như vậy thì cô ta ra vẻ dịu giọng mà nói:
"Bà Tịch, bà không nên tức giận quá mức, phải chú ý đến sức khỏe của bản thân, bà nội sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Dương Tuyết Như liếc mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái, dựa vào lòng cô ta rồi che mặt mà khóc.
"Bà cụ đối xử với cô ta tốt như vậy mà cô ta lại nhẫn tâm làm ra chuyện như thế. Sao nhà họ Tịch chúng tôi có thể cưới về một cô con dâu như thế được..."
Mấy người hầu đang vây quanh cửa chính là những người đã chứng kiến tình hình lúc đó. Tất cả mọi người đều biết rõ rằng nguyên nhân của mọi chuyện chính là Vũ Phi Phi thế nhưng Dương Tuyết Như lại không đề cập dù chỉ một chữ tới cô ta mà chỉ đổ lỗi cho Vũ Tiểu Kiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!