Dáng vẻ đắc ý của Vũ Phi Phi làm Vũ Tiểu Kiều buồn nôn một trận.
“Tôi chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, không cần phải trốn tránh cô.” Vũ Tiểu Kiều miệng lưỡi lạnh lẽo.
Vũ Phi Phi cười nhẹ nhàng: “Chị nói câu này giống như em đã làm chuyện gì trái với lương tâm ấy!”
“Cô mà không làm chuyện gì trái với lương tâm hả?” Vũ Tiểu Kiều phẫn nộ mà cất cao giọng lên.
Vũ Phi Phi vẫn mỉm cười như cũ, một tay còn nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình.
“Lúc ấy chị với cậu Tịch còn chưa kết hôn! Huống hồ hiện giờ hôn nhân của chị không được đảm bảo như vậy, ai biết các người có thể sống với nhau được bao lâu!”
Vũ Phi Phi cố ý kích thích Vũ Tiểu Kiều, thấy Vũ Tiểu Kiều càng tức giận thì cô ta càng sảng khoái.
“Vũ Phi Phi!”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều chỉ hận không thể xông lên tát cho Vũ Phi Phi mấy phát, đập nát gương mặt khoe khoang này của cô ta ra mà thôi.
Cao Thúy Cầm vội vàng xông lên, chắn ở giữa Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi.
“Chẳng mấy khi Phi Phi đến đây được một lần, có chuyện gì thì từ từ nói, dù sao các con cũng là chị em, đừng để khắc khẩu.” Cao Thúy Cầm nói.
Vũ Phi Phi thấy Cao Thúy Cầm vẫn đứng về phía mình để nói chuyện, cực kỳ vui sướng, một tay ôm lấy cánh tay của Cao Thúy Cầm, cười nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Đúng đấy chị! Chẳng mấy khi em bớt thời gian đến đây lại đây thăm dì với anh, đừng vừa gặp mặt đã gây sự với em, huống hồ bây giờ em còn là thai phụ.”
Vũ Phi Phi nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, giọng nói không cao không thấp, tràn ngập sự châm chọc.
“Trẻ con vô tội, tốt xấu gì thì đứa bé trong bụng em cũng phải gọi chị một tiếng là dì.”
Cao Thúy Cầm cũng biết Vũ Phi Phi đang cố ý khiêu khích Vũ Tiểu Kiều, ám chỉ Vũ Phi Phi nói ít đi vài câu, sau đó mới nói với Vũ Tiểu Kiều:
“Chuyện này cũng đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa! Hôm nay Phi Phi đến thăm Tùng Tùng, mọi người nên hòa thuận ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức hít sâu một hơi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vũ Phi Phi thấy dáng vẻ không chịu nghe lời này của Vũ Tiểu Kiều: “Dì à, dì nhìn chị đi kìa, không chào đón con thật rồi! Chắc con nên...”
Vũ Phi Phi ra vẻ ấm ức mà hạ thấp giọng xuống: “Đi về trước thôi! Để hôm khác chị không ở nhà, con lại đến thăm anh sau.”
Vũ Phi Phi chậm rì rì bước lên một bước, quả nhiên Cao Thúy Cầm lập tức giữ cô ta lại đúng như cô ta đã dự đoán.
“Phi Phi, chẳng mấy khi cháu đến chơi, ăn cơm xong rồi lại đi sau! Chị cháu vốn vậy đấy, chờ một lát là tốt thôi!”
Vũ Tiểu Kiều rất muốn xoay người đi luôn, tiếc rằng Vũ Thanh Tùng vẫn luôn ngăn cản cô.
“Tiểu Kiều, khó có lúc Phi Phi tới, con nể mặt mẹ với anh, đừng cáu kỉnh nữa được không?” Cao Thúy Cầm nhỏ giọng cầu xin.
Vũ Tiểu Kiều cũng không hiểu được vì sao mẹ cô lại đối xử tử tế tới Vũ Phi Phi như vậy.
Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản là vì ba người bọn họ là anh em sao?
Nhìn thấy ánh mắt năn nỉ của mẹ và anh trai, Vũ Tiểu Kiều đành phải thỏa hiệp.
Thật ra cô cũng muốn xem thử rốt cuộc hôm nay Vũ Phi Phi đến nhà cô là có mục đích gì!
“Được!” Vũ Tiểu Kiều nỗ lực nở một nụ cười tươi.
Vũ Thanh Tùng vui sướng vỗ tay, một tay kéo Vũ Tiểu Kiều, một tay kéo Vũ Phi Phi, miệng còn hát véo von.
Vũ Thanh Tùng rất thích ở cùng người nhà, anh giống như một đứa trẻ không có bất cứ điều gì phiền não vậy.
Thấy anh trai vui vẻ, Vũ Tiểu Kiều cũng vui vẻ theo.
Vũ Phi Phi khẽ hừ một tiếng, rút tay mình khỏi tay Vũ Thanh Tùng, còn chán ghét xoa tay mấy cái.
Vũ Thanh Tùng không còn tay nữa, nụ cười trên mặt cũng cứng lại rồi, nhìn Vũ Phi Phi đầy mất mát.
Vũ Tiểu Kiều tức giận mà bảo vệ Vũ Thanh Tùng ở sau người, ánh mắt tức giận trừng Vũ Phi Phi.
Cô chưa từng khẩn cầu Vũ Phi Phi thân thiện với anh mình, nhưng khi anh cô đã cố ý tỏ ra thân thiết, Vũ Phi Phi còn làm ra dáng vẻ chán ghét như vậy, anh trai sẽ đau lòng lắm.
“Vũ Phi Phi, cô tới thăm anh trai sao?” Vũ Tiểu Kiều lạnh giọng chất vấn.
“Nếu đúng là vậy, mời cô lấy ra thái độ thân thiện một chút! Anh trai rất mẫn cảm, cũng rất yếu ớt! Anh ấy như một đứa trẻ vậy, cô làm thế sẽ làm anh ấy rất khổ sở.”
Vũ Phi Phi mím môi: “Đương nhiên... Đương nhiên là đến thăm anh trai rồi!”
Vũ Phi Phi nỗ lực ngăn chặn sự chán ghét đối với Vũ Thanh Tùng chán ghét, cầm một quả quýt đưa cho Vũ Thanh Tùng.
“Anh trai, ăn quýt đi.”
Vũ Thanh Tùng lập tức tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng duỗi tay ra nhận lấy quả quýt.
Vũ Phi Phi sợ Vũ Thanh Tùng lại đụng tới cô ta, vội vàng rút tay mình về, quả quýt liền rơi xuống đất.
Vũ Thanh Tùng thấy quả quýt rơi xuống, liền xoay người lại định nhặt, nhưng bị Vũ Tiểu Kiều ngăn cản.
“Vũ Phi Phi!”
Đương nhiên Cao Thúy Cầm nhìn ra Vũ Phi Phi không thích Vũ Thanh Tùng, chỉ là vẫn luôn cố kìm nén.
“Được rồi, Tùng Tùng, con đi trên lầu ngủ đi! Mẹ muốn đi chuẩn bị cơm chiều.” Cao Thúy Cầm có chút xấu hổ, cười co quắp.
Vũ Thanh Tùng lên lầu.
Vũ Phi Phi trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, tức giận nói “Chị, đừng có nhìn em như kẻ thù như vậy!”
“Thật ta em cũng là người bị hại, em cũng rất vô tội.”
“Em cũng không rõ ràng rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Em uống nhiều quá, anh ấy cũng uống nhiều.”
“Chờ đến khi em tỉnh táo lại thì đã xảy ra chuyện không nên xảy ra rồi.”
“Mặc dù cậu Tịch vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng em cảm thấy, chắc anh ấy cũng biết rốt cuộc giữa em và anh ấy đã xảy ra chuyện gì!”
“Chẳng qua là sợ chị tức giận, nên mới không chịu thừa nhận mà thôi.”
Mỗi một chữ mà Vũ Phi Phi nói đều giống như một cái gai nhọn, đâm thẳng vào tim của Vũ Tiểu Kiều.
Một tay Vũ Phi Phi vuốt ve bụng mình, tiếp tục nói từng câu từng chữ với Vũ Tiểu Kiều.
“Thật ra em cũng không có gì đáng giải thích! Mọi chuyện chính là những gì hiện giờ chị nhìn thấy, em với anh ấy thật sự có con rồi.”
“Phi Phi, đừng nói nữa.” Cao Thúy Cầm quát nhẹ một tiếng.
Vũ Tiểu Kiều đã tức giận đến nỗi cả người run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cuối cùng Vũ Tiểu Kiều không khống chế được nữa, lao về phía Vũ Phi Phi, định đánh Vũ Phi Phi.
Cao Thúy Cầm vội vàng ngăn Vũ Tiểu Kiều lại: “Tiểu Kiều, con không nghe lời mẹ nói sao? Dù sao con bé cũng là em gái của con! Con không được như vậy!”
Vũ Tiểu Kiều đau lòng nhìn Cao Thúy Cầm: “Mẹ là mẹ của con, không phải mẹ của cô ta! Cô ta làm ra những việc này, chẳng lẽ mẹ cũng cảm thấy là con sai rồi sao?”
“Mẹ...”
Khóe mắt Cao Thúy Cầm đỏ hoe, há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Vũ Phi Phi trốn ở sau lưng Cao Thúy Cầm, vẻ mặt không chút sợ hãi.
“Chị! Sao chị vẫn không chịu tha thứ cho em? Cho dù chị muốn đánh, thì cũng nên đi đánh chồng chị, mà không phải đánh em! Huống hồ lúc hai người bọn em phát sinh quan hệ này thì hai người còn chưa kết hôn, chị có quyền gì mà oán hận em?”
“Được rồi Phi Phi, bớt nói vài câu đi!” Cao Thúy Cầm nói.
Cao Thúy Cầm che chở Vũ Phi Phi gắt gao, Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không động được đến Vũ Phi Phi.
“Vũ Phi Phi, tôi nói cho cô biết! Cho dù bây giờ cô bảo vệ được cái bụng của cô thì cô cũng không chiếm được cái gì đâu! Chỉ cần tôi không chịu thoái vị, thì cô đừng mơ mà lên được vị trí này!”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều thật sự tức giận rồi, ánh mắt sắc bén, khiến Vũ Phi Phi có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng.
“Chị, chị cũng phải nghĩ thoáng ra một chút! Dưa hái xanh không ngọt, bây giờ chị lại không mang thai, nhà họ Tịch rất cần một đứa cháu.”
“Huống hồ cậu Tịch hoàn toàn không yêu chị, nếu anh ấy mà yêu chị thì em đã không có con của anh ấy rồi, trong bệnh viện cũng sẽ không có người phụ nữ kia...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!