Mấy ngày gần đây, không khí trong tập đoàn nhà họ Tịch trở nên cực kỳ vi diệu.
Các đại cổ đông thường xuyên tụ tập tổ chức cuộc họp, sau đó đưa ra rất nhiều điều không hài lòng với chức vị của Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn hiểu rất rõ ràng, nhiều cổ đông bỗng nhiên bất mãn với mình như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân khác.
Mà người có tác dụng mấu chốt nhất thì trừ Dương Tuyết Như ra, thì còn ai vào đây nữa!
Mấy ngày gần đây Tịch Thần Hạn cực kỳ bận rộn, rất ít khi về nhà họ Tịch.
Dù Vũ Tiểu Kiều không ở thương trường, cũng mơ hồ nhận thấy gần đây không khí trong nhà trở nên không đúng lắm.
Thân thể của bà cụ Tịch không thoải mái, ngày nào cũng nằm ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Vũ Tiểu Kiều đến thăm vài lần, bà cụ Tịch như có nói lời gì muốn nói với cô, nhưng lần nào cũng sắp nói ra thì lại nén trở về, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tiểu Kiều à, bà nội lớn tuổi rồi, cũng từng trải nhiều rồi, chỉ cần cháu bảo vệ được, thì tất cả đều sẽ là của cháu.”
Vũ Tiểu Kiều không hiểu lời bà cụ Tịch nói cho lắm, nhưng có vẻ cũng đang nói đến vấn đề tình cảm giữa Tịch Thần Hạn với cô.
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, chuyện giữa hai bọn họ cũng không tính là vấn đề.
Nhưng chỉ những người thật sự đã có tình cảm mới biết được mùi vị này khó chịu biết bao nhiêu.
Bà cụ Tịch có lập trường của bà cụ Tịch, cảm thấy duy trì được danh nghĩa vợ chồng của bọn họ, bảo vệ được thanh danh của nhà họ Tịch mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng ở trong lòng Vũ Tiểu Kiều, hai người sống với nhau một đời một kiếp mới quan trọng.
Còn những thứ khác...
Đều là vật ngoài thân có thể vứt bỏ được.
Cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy của nhà họ Tịch bất cứ tài sản gì, cũng không ham những thứ này.
Gần đây, có vẻ tâm trạng của Dương Tuyết Như khá tốt, mỗi lần đi thăm bà cụ Tịch đều tươi cười đầy mặt.
Bà cụ Tịch thấy Dương Tuyết Như cười thì lại càng tức giận hơn, luôn nhìn bóng dáng Dương Tuyết Như, bất mãn lẩm bẩm một câu.
“Người già rồi, không còn dùng được nữa, nếu cô có lòng hiếu thảo như vậy thì không bằng nghĩ cho kỹ nên làm như thế nào mới là thật sự tẫn hiếu.”
Dương Tuyết Như cũng không tức giận, vẫn cười nói như cũ: “Mẹ vẫn còn khỏe mạnh lắm, sao lại cứ nói mình già rồi thế!”
Không khí trong nhà trở nên kỳ quái, làm Vũ Tiểu Kiều thực sự không thoải mái.
Có điều mấy ngày gần đây Vũ Phi Phi lại an phận hơn rất nhiều, ngoại trừ lúc bữa sáng là có thể nhìn thấy cô ta ra, thời gian còn lại đều ở trong phòng an tâm dưỡng thai.
Mấy ngày gần đây cơ thể Vũ Tiểu Kiều cũng sảng khoái hơn rất nhiều, không thích ngủ như trước nữa, cũng không chán ghét những mùi hương kỳ quái mà buồn nôn suốt nữa.
Chỉ là không biết lúc Tịch Thần Hạn bận rộn chuyện ở công ty, thì có còn thường xuyên đến bệnh viện thăm Mục Vân Thơ nữa hay không.
Tịch Thần Hạn nói anh nợ Mục Vân Thơ, cũng không biết rốt cuộc là anh nợ cái gì.
Buổi tối, Vũ Tiểu Kiều đang chuẩn bị đi ngủ, An Tử Dụ bỗng gọi điện thoại đến.
An Tử Dụ khóc ở trong điện thoại.
“Tiểu Kiều...”
Vũ Tiểu Kiều hỏi cả buổi là đã xảy ra chuyện gì, nhưng An Tử Dụ vẫn không chịu nói, cứ khóc mãi.
Vũ Tiểu Kiều sợ hãi, lập tức hỏi An Tử Dụ đang ở đâu, bảo tài xế chuẩn bị xe, vội vàng đi tìm An Tử Dụ.
Lại là ở quán bar, An Tử Dụ lại đang uống say.
Cô nằm bò trên quầy bar, trong tay cầm chén rượu, trên mặt còn vương nước mắt trong suốt.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng bước đến.
“An An, cậu làm sao thế? Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
An Tử Dụ không nói lời nào, lau sạch nước mắt trên mặt, ngẩn người nhìn chằm chằm chén rượu trong tay.
“Có phải Thẩm Tinh Châu bắt nạt cậu không? Hai người lại cãi nhau à? Tớ đưa cậu đi tìm anh ta hỏi cho ra lẽ!”
“Anh ta mới là người ngoại tình,anh ta dựa vào cái gì mà dám ức hiếp cậu một cách đúng lý hợp tình như thế được?”
Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ định đi ra ngoài, nhưng An Tử Dụ lắc đầu, tránh thoát khỏi tay Vũ Tiểu Kiều.
“Không phải... Không có... Bọn tớ không cãi nhau...”
“Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Cậu khóc đến mức độ này, làm tớ lo lắng quá! Mấy ngày nay trông cậu tiều tụy đi nhiều quá... Cậu đừng đối xử với bản thân mình như vậy...”
Vũ Tiểu Kiều đoạt lấy chén rượu trong tay An Tử Dụ.
“Cậu nói câu gì đi chứ? Rốt cuộc là tại sao? Cậu như vậy làm tớ lo lắng lắm biết không!” Vũ Tiểu Kiều lo lắng.
“Lúc trước cậu nhờ tớ chuẩn bị ba mươi tỷ giúp cậu, tớ đã cảm thấy có gì không đúng rồi.”
“Nếu không bị buộc tới đường cùng, làm sao cậu sẽ chịu mở miệng với tớ được?”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu không phải vì cãi nhau với Thẩm Tinh Châu, vậy có phải nhà cậu đã xảy ra chuyện gì không?”
An Tử Dụ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, ánh mắt ngập nước lấp lánh nhìn Vũ Tiểu Kiều. Nước mắt ngập tràn trong hốc mắt có thở rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Tiểu Kiều... Tớ...”
An Tử Dụ cố hết sức há miệng thở dốc.
Cô khổ sở mà đỡ trán, dựa vào trên quầy bar, giọng nói đứt quãng.
“Bây giờ tớ thấy ấm ức lắm, nhưng tớ không biết nên nói với ai.”
“Tớ không biết là sau khi cậu biết được chuyện này, thì cậu có thể hiểu cho tớ hay không?”
“An An, sao cậu lại nói những lời này? Sao tớ lại không muốn hiểu cho cậu được?” Vũ Tiểu Kiều nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của An Tử Dụ.
Nước mắt An Tử Dụ rơi xuống, nện trên mặt bàn ở quầy bar.
“Tớ bị mất đi trong sạch rồi, sau đó còn có quan hệ không rõ với cái loại người này nữa.”
Vũ Tiểu Kiều nghe được những câu này thì nhíu chặt mày lại, mất đi trong sạch?
“An An, rốt cuộc là sao lại như thế?”
An Tử Dụ lau nước mắt trên mặt, khóe môi khẽ nở một nụ cười nhạt mà chua xót.
“Rốt cuộc là tớ đã làm sai cái gì? Có lẽ là tớ thật sự sai rồi, nhưng tớ cũng không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu, tại sao bây giờ tớ phải thừa nhận những chuyện này?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn cảm xúc trên mặt An Tử Dụ biến hóa phức tạp, cảm thấy nghẹn trong lồng ngực.
An Tử Dụ khó hiểu nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Không phải tớ cố ý, ngày đó tớ uống nhiều quá.”
“Mặc dù là tớ chủ động, nhưng tớ thật sự không cố ý.”
“Đó là lần đầu tiên của tớ, tớ cũng bị thiệt thòi mà đúng không? Tớ đã trả cho anh ta ba mươi tỷ làm tiền bồi thường rồi, rốt cuộc anh ta còn có gì không hài lòng nữa?”
“Anh ta là cái gì chứ? Có quyền gì mà không hài lòng?” An Tử Dụ càng nói càng tức giận, nước mắt trên mặt lại rơi xuống lã chã.
Có lẽ hôm nay An Tử Dụ uống nhiều quá rồi, nếu không ngày thường tuyệt đối cô sẽ không có những cử chỉ khác thường như vậy.
“Dựa vào cái gì mà bắt tớ phải chịu trách nhiệm với anh ta? Chỉ có chuyện đàn ông chịu trách nhiệm với phụ nữ, nào có chuyện phụ nữ phải chịu trách nhiệm với đàn ông cơ chứ?”
“Cho dù anh ta có đẹp trai, gia thế cũng tốt, lại có tiền, nhưng ở trong mắt tớ anh ta chỉ là một tên cặn bã.”
Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không biết An Tử Dụ đang mắng ai.
“An An, người kia là ai?”
Giờ Vũ Tiểu Kiều cũng hiểu đại khái mọi chuyện rồi, An Tử Dụ uống rượu sau đó mất thân, rồi lại bị đối phương đòi một số tiền cực lớn.
“Tớ dẫn cậu đi tính sổ với tên cặn bã kia! Sao trên đời này lại có loại đàn ông rác rưởi như thế chứ?”
“Hắn ta muốn bán mình sao?” Vũ Tiểu Kiều tức giận lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!