Vũ Tiểu Kiều đứng ở ngoài cửa, Vũ Phi Phi cùng Tôn Hồng mới đi từ phòng ra sợ tới mức thất thanh kêu sợ hãi.
Vũ Tiểu Kiều cười nhẹ nhàng với bọn họ.
“Thấy tôi mà kinh ngạc như vậy làm cái gì? Hay là hai người làm chuyện gì nên chột dạ, nên mới sợ hãi khi nhìn thấy tôi như vậy?”
Vũ Phi Phi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng nhợt nhạt trên mặt Vũ Tiểu Kiều như vậy, liền sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
“Tôi... Chúng tôi không làm chuyện gì sai trái cả!”
Vũ Tiểu Kiều liếc Vũ Phi Phi một cái: “Nhưng chị thấy sắc mặt của em gái giống như đã làm chuyện cực kỳ trái với lương tâm lắm.”
“Tôi không làm!” Vũ Phi Phi lớn tiếng giảo biện.
Vũ Tiểu Kiều tiến về phía trước một bước, Tôn Hồng vội vàng chắn trước mặt Vũ Phi Phi.
“Cô muốn làm gì?” Tôn Hồng đề phòng Vũ Tiểu Kiều như đề phòng cướp.
“Tôi không làm cái gì cả, chỉ là có vài chuyện phải hỏi rõ ràng thôi.”
“Hỏi cái gì?” Tôn Hồng vẫn che chở Vũ Phi Phi như cũ.
Vũ Tiểu Kiều cười nhạo một tiếng, vươn tay ra: “Lấy tấm séc ba mươi tỷ ra đây đi.”
“Chị chị, chị nói cái gì? Cái gì mà tấm séc ba mươi tỷ? Tôi không biết chị đang nói cái gì cả.” Vũ Phi Phi mồm miệng nói lắp.
“Đừng nói dối nữa! Tôi nghe thấy cả rồi.” Vũ Tiểu Kiều liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Vũ Phi Phi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Vũ Phi Phi bất an nhìn Tôn Hồng.
Phòng của cô ta chắc chắn không cách âm kém như vậy!
Huống chi Vũ Phi Phi và Tôn Hồng nói chuyện ở trong phòng nhỏ tiếng như vậy, mặc dù Vũ Tiểu Kiều ở ngoài cửa có thể nghe loáng thoáng được gì đó, chỉ sợ cũng nghe không rõ là bọn họ đang nói cái gì.
Sao có thể chắc chắn tấm séc ba mươi tỷ đang ở trong tay cô ta như vậy.
“Rốt cuộc có chịu lấy ra không?” Vũ Tiểu Kiều tiếp tục nói.
Vũ Phi Phi đứng thẳng sống lưng, nâng cằm, có chết cũng không thừa nhận.
“Tấm séc ba mươi tỷ gì chứ? Tôi hoàn toàn không biết tấm séc ba mươi tỷ là cái gì! Chị đừng có mà ngậm máu phun người!”
Vũ Tiểu Kiều đứng thẳng tắp: “Xem ra em gái chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”
“Bản lĩnh vu khống của chị đúng là tăng cao!” Vũ Phi Phi vẫn không chịu thừa nhận.
Vũ Tiểu Kiều khẽ cong môi mỉm cười: “Đó là tấm séc của Thần Hạn, nếu các người muốn sử dụng nó, chỉ cần Thần Hạn gọi một cuộc điện thoại đến ngân hàng, là có thể biết được toàn bộ tin tức của người đi nhận tiền.”
“Đồng thời, Thần Hạn cũng có quyền đóng băng tấm séc kia! Tấm séc ở trong tay các người sẽ chỉ như một tờ giấy rác.”
“Có điều các người cũng có thể cất giấu tấm séc kia mà không sử dụng, nhưng tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Thần Hạn, nói với anh ấy là Vũ Phi Phi đang cầm tấm séc mà anh ấy cho tôi, cô nghĩ xem Thần Hạn sẽ làm cái gì?”
Vũ Tiểu Kiều cầm lấy điện thoại, làm bộ chuẩn bị gọi điện thoại cho Tịch Thần Hạn.
“Chị!” Sắc mặt Vũ Phi Phi trắng toát.
“Lấy ra đây, đừng nhiều lời lãng phí nữa, không có bất luận ý nghĩa gì đâu.”
“Bởi vì tôi biết, cô chính là người đã lấy tấm séc.”
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, giống như sương tuyết đầy trời, làm Vũ Phi Phi không khỏi rùng mình một trận.
Lúc này Vũ Phi Phi đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều cực kỳ giống Tịch Thần Hạn.
Có lẽ là do bọn họ đã ở bên nhau lâu rồi, nên càng ngày Vũ Tiểu Kiều càng giống Tịch Thần Hạn, làm người ta không khỏi khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Cuối cùng Vũ Phi Phi không giả bộ được nữa, bảo Tôn Hồng giao tấm séc ra.
Tôn Hồng nhìn tấm séc kia mà đỏ mắt, đau lòng vì kim cương trứng bồ câu của mình, trong lòng như đang chảy máu.
Vũ Tiểu Kiều cất tấm séc xong, khóe môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười mỉm.
“Lấy đồ không nên lấy, cuối cùng vẫn phải trả lại thôi. Hi vọng em gái có thể nhanh chóng hiểu được đạo lý này!”
Vũ Tiểu Kiều ngước mắt nhìn về phía Vũ Phi Phi, nói từng chữ vô cùng rõ ràng: “Từ nay về sau, những gì mà cô đã chạm vào của tôi, cô đều phải trả hết.”
Vũ Phi Phi tức giận đến nỗi một lúc lâu vẫn không thốt ra một chữ, thở hổn hển, gần như cắn răng.
“Chị...”
“Tôi biết ngay, từ lúc chị nói về nhà thăm bố là đã âm mưu tính kế tôi rồi!”
“Không sai, cô đoán đúng rồi! Nhưng cô biết rõ là tính kế nhưng vẫn đồng ý rời khỏi nhà họ Tịch cùng tôi.”
“Sao cô có thể để một tấm séc có hạn ngạch lớn như vậy ở trên người mình được, phải mau chóng đưa về nhà thì cô mới an tâm được.”
“Lúc trước tôi chỉ suy đoán vậy thôi, nhưng không ngờ tôi đoán đúng rồi.”
“À đúng rồi! Quên nói cho cô biết, tôi sẽ không nói chuyện tôi làm mất tấm séc này cho Thần Hạn biết đâu! Vừa nãy tôi nói sẽ gọi điện cho Thần Hạn chỉ là để hù dọa cô mà thôi.”
“Nhưng bây giờ cô có thể nói cho Thần Hạn biết chuyện tôi đánh mất tấm séc, thật ra là bị cô trộm mất.”
Vũ Tiểu Kiều thưởng thức khuôn mặt tái nhợt của Vũ Phi Phi, nụ cười trên khóe môi dần dần gia tăng.
“Vũ Tiểu Kiều, cuối cùng chị cũng lộ cái đuôi cáo ra rồi! Tôi biết ngay là chị không dịu dàng rộng lượng như mặt ngoài mà, thật ra chị mới là người tàn nhẫn độc ác nhất.” Vũ Phi Phi hận đến màu mắt đỏ lên.
Vũ Tiểu Kiều không thừa nhận mình là hồ ly, cũng không thừa nhận là mình tàn nhẫn độc ác.
Lúc trước cô vẫn luôn nhẫn nhịn Vũ Phi Phi, cũng là vì lời dặn dò của Cao Thúy Cầm.
Nhưng bây giờ cô không sợ gì cả, cũng không muốn bận tâm!
Hà tất phải để bản thân sống thê thảm như vậy chứ, không người quan tâm, còn phải suy xét vì người khác mọi lúc mọi nơi.
Quả nhiên phải biết tự yêu thương lấy bản thân mình một chút.
Bởi vì trên thế giới này, chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ bản thân một cách tốt nhất.
“Nói nhiều cũng vô ích, tôi chỉ biết ác giả ác báo. Tự giải quyết cho tốt đi, dù sao tôi với cô cũng đều là họ Vũ.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Lúc này, giọng nói của Vũ Kiến Trung mới truyền lên từ dưới lầu.
“Tiểu Kiều, Phi Phi, mau xuống ăn cơm.”
Giọng nói của Vũ Kiến Trung thật sự rất vui.
Ông vẫn luôn cho rằng, Vũ Phi Phi mang thai, quan hệ giữa Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi sẽ trở thành không đội trời chung.
Nhưng hôm nay hai chị em lại nắm tay trở về, làm ông thật sự rất vui mừng.
“Được rồi, bố gọi chúng ta xuống ăn cơm.”
Vũ Tiểu Kiều cười xoay người, dẫn đầu đi xuống lầu.
Lúc này Tôn Hồng mới hoàn hồn từ trong sự kinh hoàng, dùng sức túm tay Vũ Phi Phi một phen: “Đây vẫn là Vũ Tiểu Kiều lúc trước sao? Không ngờ chúng ta cũng bị nó tính kế!”
Vũ Phi Phi tức giận đến dậm chân: “Chúng ta bị chị ta làm bất ngờ, nhận định ;à chúng ta chột dạ, một mực chắc chắn là con lấy tấm séc, nên con mới để lộ chân tướng.”
“Thật là đáng chết! Nếu con cố duy trì một chút, chị ta cũng cũng không dám chắc chắn là con lấy tấm séc.”
“Để chị ta lấy lại tấm séc nhẹ nhàng như thế, thật là mệt lớn.”
Vũ Tiểu Kiều ăn tối ở nhà họ Vũ rồi mới rời khỏi nhà họ Vũ, đi tìm An Tử Dụ.
Cô phải nhanh chóng đưa tấm séc cho An Tử Dụ mới được, tránh việc để ở trên người cô lại đêm dài lắm mộng.
Hiện giờ bảo cô đang ở một cái ổ sói cũng không ngoa.
Khắp nơi đều là kẻ địch như hổ rình mồi, chỉ cần có một chút sai lầm, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Vũ Tiểu Kiều cũng không biết lúc ăn cơm tối đã ăn nhầm thứ gì, vẫn luôn cảm thấy dạ dày quay cuồng, rất là ghê tởm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!