“Không thấy tấm séc đâu nữa?”
An Tử Dụ cũng vội vàng tìm trong ví và túi xách giúp Vũ Tiểu Kiều, tìm sạch cả trong cả ngoài rồi, cũng không tìm thấy tấm séc kia đâu.
Sắc mặt Vũ Tiểu Kiều trắng bệch.
“Kiều Kiều, cậu nghĩ kỹ lại một chút đi, trước khi tới đây cậu đã đi đâu? Có phải lúc cậu thanh toán đã mang nó ra ngoài không?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Sau khi anh ấy đưa tấm séc cho tớ, tớ đã cất ngay nó vào trong ví tiền rồi. Vì sợ đánh mất tấm séc, nên tớ chưa từng mở ví thanh toán.”
“Hơn nữa lúc đi, là tài xế nhà họ Tịch đưa tớ đến đây, tớ hoàn toàn không động đến ví tiền.”
An Tử Dụ nhíu chặt mày lại: “Vậy thì sao tấm séc lại biến mất một cách bất ngờ như vậy được? Hay là có người động đến ví tiền của cậu rồi?”
Vũ Tiểu Kiều nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Không có, ví tiền của tớ vẫn luôn ở trong túi xách, không có ai động vào ví tiền của tớ cả.”
“Tấm séc cũng đâu thể tự bay đi được? Nếu không phải cậu làm rơi, thì nhất định là có người động vào ví của cậu.”
“An An, ý của cậu là, tấm séc của tớ bị người khác trộm mất rồi à?” Vũ Tiểu Kiều hít vào một ngụm khí lạnh.
“Giờ cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, có chỗ nào khả nghi không?”
Vũ Tiểu Kiều đỡ trán, cố gắng hồi tưởng.
“Ngày hôm qua, sau khi anh ấy đưa tấm séc cho tớ, tớ đã cất tấm séc vào ví tiền, rồi cất ví tiền vào trong túi xách. Cất kỹ xong thì tớ liền nằm lên giường ngủ luôn.”
“Buổi sáng ăn bữa sáng xong, tớ liền hẹn gặp mặt cậu ngay.”
“Tớ cũng không nhớ rõ có ai động vào túi của tớ hay không. Đêm qua tớ đặt túi xách ở trên sô pha trong phòng, sáng hôm nay lúc tớ đi, túi xách vẫn ở trên sô pha.”
“Không có dấu vết bị người động vào! Huống hồ phòng của tớ, không được tớ cho phép, người giúp việc cũng sẽ không tự tiện đi vào quét tước.”
Vũ Tiểu Kiều gõ đầu mình: “Gần nhất cũng không biết làm sao, đầu tớ cứ luôn mơ màng hồ đồ, chẳng tỉnh táo gì cả.”
“Không ngờ một số tiền lớn như vậy lại không cánh mà bay...”
“Tiểu Kiều.” An Tử Dụ giữ chặt tay Vũ Tiểu Kiều: “Cậu đừng tự dằn vặt, về tìm lại một chút đi, nói không chừng sẽ tìm được đấy.”
Một số tiền lớn như vậy mà giờ lại không tìm thấy, trong lòng An Tử Dụ cũng rất hoảng sợ.
Lo lắng Vũ Tiểu Kiều sẽ tự trách, nên An Tử Dụ cũng không dám nói thêm cái gì, ngược lại trong lòng còn tràn đầy hổ thẹn.
Nếu không phải bởi vì cô, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng quay về nhà cũ tìm kiếm lại, nhưng tìm hết ở trong phòng mình, lẫn những nơi mà sáng nay cô từng đi qua, vẫn không có bất cứ manh mối nào.
Chị Lý là người giúp việc đi tới, nhẹ giọng hỏi Vũ Tiểu Kiều.
“Mợ chủ đang tìm cái gì à? Có cần tôi tìm giúp không?”
Vũ Tiểu Kiều đầy mặt nôn nóng.
Lo lắng lỡ cô đánh mất một số tiền lớn như vậy mà bị Dương Tuyết Như biết được, không chừng sẽ nói ra những lời khó nghe.
Chỉ sợ là ngay cả bà nội cũng sẽ trách cứ cô vài câu.
Rất có thể nếu Tịch Thần Hạn biết chuyện này, cũng sẽ tức giận.
Dù sao cũng là ba mươi tỷ đó!
Biết bao nhiêu người làm cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.
Tuy rằng nhà họ Tịch nhà lớn và giàu có, nhưng cũng không thể nói mất là mất được.
“Không có gì!” Vũ Tiểu Kiều vội vàng trở về phòng, đóng cửa phòng lại, tìm khắp phòng một lần nữa.
Nhưng mà vẫn không tìm được tờ giấy hơi mỏng kia.
“Rốt cuộc là ở đâu? Ném đi đâu rồi?” Cô nôn nóng đi qua đi lại.
“Sao mình lại ngu ngốc như vậy cơ chứ, có một tờ giấy cũng không giữ được!”
“Chẳng mấy khi An An nhờ mình giúp đỡ một lần, sao mình còn để xảy ra chuyện này cơ chứ! Rốt cuộc là ném đi đâu rồi...”
Vũ Tiểu Kiều nỗ lực nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi cô rời giường vào buổi sáng.
Ngày hôm qua, sau khi Tịch Thần Hạn cho cô tiền xong liền rời đi ngay, buổi tối có trở về, nhưng đêm khuya anh nhận được một cuộc điện thoại rồi lại đi mất.
Lúc ấy Vũ Tiểu Kiều ngủ đến mức mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy hình như trong điện thoại nói, tình hình có hơi khẩn cấp, hy vọng Tịch Thần Hạn mau chóng đến đó.
Hình như Tịch Thần Hạn có hơi do dự trong chốc lát, nhưng là cuối cùng vẫn mặc quần áo rồi ra khỏi nhà.
Gần đây Vũ Tiểu Kiều ngủ rất sâu, cô vẫn luôn muốn tỉnh lại, hỏi Tịch Thần Hạn một chút xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có cố gắng như thế nào cũng chưa tỉnh lại nổi.
Vũ Tiểu Kiều ngủ một giấc đến tận hừng đông, thấy Tịch Thần Hạn vẫn chưa trở về, cô cũng không để ý.
Anh ấy thường xuyên không về ngủ vào buổi tối, cô cũng đã thành thói quen từ sớm.
Cô nhớ rõ ràng là lúc vào toilet rửa mặt, còn nhìn thoáng qua túi xách trên sô pha, vẫn được đặt nguyên ở đó.
Sau khi rửa mặt xong, cô liền xuống lầu ăn bữa sáng.
Mới vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi làm ra một bộ ngẫu nhiên gặp được Vũ Tiểu Kiều, nhưng ánh mắt lại nhìn vào phòng của Vũ Tiểu Kiều.
“Chị, dậy sớm thế, xuống lầu ăn sáng à? Em cũng vừa lúc muốn đi xuống.”
Vũ Tiểu Kiều biết Vũ Phi Phi đang nhìn cái gì. Cô ta đang xem Tịch Thần Hạn, cho rằng Tịch Thần Hạn còn đang ngủ, vẫn chưa rời giường.
“Anh ấy đi rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nói với giọng lạnh băng, không thèm liếc mắt một cái nhìn Vũ Phi Phi, đóng cửa phòng ngủ lại rồi lập tức xuống lầu.
Sau khi xuống nhà ăn, cô uống một ly sữa bò, ăn một cái bánh mì, lúc này Vũ Phi Phi mới xuống lầu.
Vũ Phi Phi nhìn thoáng qua bữa sáng kiểu Tây, che miệng mũi lại, nói thân thể không thoải mái, không thích hương vị của mứt trái cây, liền xoay người về phòng.
Lúc ấy Vũ Tiểu Kiều cứ cho rằng, Vũ Phi Phi cố ý làm mình ghê tởm, không muốn ăn cùng bàn với cô nên mới giả bộ ghê tởm như vậy.
Nhưng giờ xem ra...
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều dần trở nên sâu thẳm.
Chẳng lẽ là Vũ Phi Phi đã trộm mất tấm séc kia rồi?
Nhưng dù sao cô cũng chỉ nghi ngờ như vậy mà thôi, nếu chạy đi chất vấn Vũ Phi Phi, thì với tính cách của Vũ Phi Phi, nhất định cô ta sẽ làm to chuyện này cho mọi người đều biết.
Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ biết chuyện cô làm mất tấm séc.
Nghĩ đến giấy cam kết mà cô ký với Tịch Thần Hạn, anh yêu cầu trong vòng sáu năm cô không được đề cập đến chuyện ly hôn, nếu không sẽ phải trả hết ba mươi tỷ trong vòng sáu ngày, nếu chậm trả một ngày thì phải chi trả tiền lãi kếch xù là ba tỷ.
Vũ Tiểu Kiều nôn nóng cầm lấy điện thoại, gọi điện cho An Tử Dụ.
“An An, tớ sẽ nghĩ cách tìm lại số tiền, tạm thời cậu chờ tớ một thời gian. Tớ nghĩ tớ đã biết là ai đã lấy mất tấm séc kia rồi.”
“Cậu nói Vũ Phi Phi hả?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của An Tử Dụ.
“Tớ cảm thấy khả năng này rất cao. Bởi vì sáng nay tớ đã gặp được cô ta ngay trước cửa phòng ngủ. Tớ xuống lầu trước, một lúc lâu sau cô ta mới xuống dưới.”
“Cô ta có thời gian làm việc này, hơn nữa cô ta cũng có động cơ.”
“Tiểu Kiều, cậu định làm như thế nào?” An Tử Dụ hỏi.
Vũ Tiểu Kiều trầm ngâm vài giây: “Tớ sẽ nghĩ cách để cô ta phải nôn số tiền đó ra!”
Vũ Tiểu Kiều buông điện thoại, ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu.
Vũ Phi Phi đang phơi nắng với người giúp việc trong vườn hoa, mỹ danh là người mang thai phải bổ sung nhiều canxi hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!