Đường Khải Hiên không vui nhìn An Tử Dụ.
Sao người phụ nữ này lại ồn ào như vậy?
Phụ nữ quả nhiên là động vật rắc rối nhất, khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
"An Tử Dụ, tôi nói cho em biết, thứ nhất không phải tôi ngủ với em, mà là em mạnh mẽ nhào xuống người tôi ! Thứ hai, tôi cũng đã nói rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. ”
An Tử Dụ tức giận hô to.
"Ai muốn anh chịu trách nhiệm! Tôi không muốn anh chịu trách nhiệm! Tôi có quen anh không? Tôi có biết anh không? Sao anh có thể thừa dịp tôi say rượu để làm điều đó?”
“Tôi muốn giết tên khốn nạn nhà anh!”
An Tử Dụ nhào tới, dùng sức bóp cổ Đường Khải Hiên.
"Em là đồ điên..."
Đường Khải Hiên vội vàng giãy dụa nhưng không nghĩ tới khí lực của người phụ nữ lúc này lại lớn như vậy, anh ta căn bản không đẩy được, cổ bị bóp đến đau nhức.
Đường Khải Hiên rốt cục không chịu nổi, xoay người lại trực tiếp đè An Tử Dụ xuống dưới thân.
Con ngươi đen nhánh của anh ta dùng sức nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sương mù của An Tử Dụ.
Từng câu từng chữ chậm rãi nói:
"Em cứ suy nghĩ một chút xem tối hôm qua rốt cuộc là ai thừa dịp ai gặp nguy hiểm lợi dụng người khác?"
An Tử Dụ dần dần bình tĩnh tìm lại suy nghĩ của mình, cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua.
Cô ấy đã uống rượu, và những ký ức đó cứ xuất hiện từng đoạn.
Cô ấy mơ hồ nhớ rõ hình như là mình túm lấy Đường Khải Hiên kéo vào khách sạn.
"Tôi không cần về nhà..."
"Nhà kia lạnh quá. Chỉ có một mình tôi, tôi không muốn trở về..."
"Anh đưa tôi đến khách sạn đi!"
"Tôi không muốn về nhà..."
Đường Khải Hiên liền dẫn cô ấy đến một khách sạn.
Cô ấy cũng không biết mình lên lầu như thế nào, chỉ biết mình vào một căn phòng rất lớn, rất xa lạ nhưng tràn ngập ánh sáng ấm áp, làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái ấm áp.
Cô ấy nhớ rõ mình nhảy lên giường muốn ngủ nhưng phát hiện Đường Khải Hiên xoay người đi ra ngoài liền nhào tới.
"Đừng đi, ở lại với tôi một lát, chỉ một lát..."
Sau đó xảy ra cái gì thì cô ấy có chút không nhớ rõ, nhưng hình như cô ấy đã chủ động cởi quần áo Đường Khải Hiên...
An Tử Dụ không dám nghĩ tiếp nữa.
"Không phải tôi chạm vào em! Em có nhớ ra không?” Đường Khải Hiên tức giận nói.
Anh ta nhìn cô ấy dưới thân, vẻ mặt gần như ngốc nghếch, trong lòng nổi lên một loại cảm giác không rõ ràng.
Hôm qua thấy cô ấy khóc như thế, Đường Khải Hiên thật sự rất đau lòng.
Thậm chí có chút hối hận vì sao dẫn cô ấy đến bệnh viện để cô ấy tận mắt nhìn thấy Thẩm Tinh Châu cùng Tiết Tinh Ngữ đi kiểm tra thai nhi.
Nhưng nếu như không để cho cô gái này nhìn nhận rõ ràng thực tế, thì cô ấy lại muốn tự lừa dối mình đến khi nào?
"Nếu như không phải anh cũng muốn thì tôi có thể làm cái gì?" An Tử Dụ tức giận chất vấn anh ta.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Tôi nói được làm được, em yên tâm." Đường Khải Hiên chậm rãi đứng dậy.
An Tử Dụ không dám nhìn dáng người tỷ lệ hoàng kim của anh ta liền vội vàng xoay lưng về phía đó, trong lòng một mảnh hỗn loạn..
Bây giờ cô ấy thực sự hoàn toàn bối rối.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cô ấy chính là phụ nữ có chồng rồi!
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cho chuyện này đã xảy ra như là một cơn ác mộng đi, mở mắt ra tất cả đều không có thực."
An Tử Dụ chậm rãi đứng dậy.
Cũng không biết tối hôm qua kịch liệt đến mức nào mà cả người cô ấy đau đến mức như vỡ tan.
Cô ấy nắm chặt tấm vải trên người che thân thể mình, thấy Đường Khải Hiên đi vào phòng tắm liền vội vàng nhặt quần áo lộn xộn trên mặt đất mặc lên người.
Đường Khải Hiên ở trong phòng tắm nghĩ tới lời của An Tử Dụ.
Một cơn ác mộng?
Nó chưa bao giờ xảy ra?
Đường Khải Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua mình, anh ta không tệ như vậy chứ?
Người phụ nữ này có phủ nhận khả năng của anh ta tối qua không?
Đường Khải Hiên có chút tức giận, xoay người đối mặt với An Tử Dụ khiến An Tử Dụ thét chói tai một tiếng, vội vàng che mắt lại rồi xoay người về phía anh ta.
"Anh...Anh. Anh đang làm gì vậy? Mặc quần áo nhanh lên, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?”
"Bằng không chúng ta ngủ thêm một lần nữa đi? Nhìn xem khi mở mắt ra rốt cuộc là ác mộng hay là một giấc mơ đẹp." Đường Khải Hiên mạnh miệng nói đùa.
"Ừm, nhất định là như vậy, là do không ngủ ngon." Đường Khải Hiên nói.
An Tử Dụ cắn chặt răng: “Không nghĩ tới anh lại vô liêm sỉ như vậy!”
Đường Khải Hiên buồn cười:"Là em chủ động ôm ấp, sao ngược lại tôi lại trở thành ác nhân rồi?”
"Tuy rằng tôi cũng uống quá nhiều nhưng tôi cũng nhớ rõ, lúc em ôm tôi không buông có bao nhiêu nhiệt tình." Đường Khải Hiên chậm rãi kéo dài âm thanh của mình.
"A! Câm miệng, câm miệng lại!!!" An Tử Dụ tức giận đến kêu to.
"Tối hôm qua em thật sự rất nhiệt tình, đẩy kéo xé rách cũng không có biện pháp đẩy em ra, tựa như gấu túi cây treo trên người tôi, lớn tiếng kêu to tôi làm em đi..."
"A a a a a... Đừng nói, đừng nói nữa!”
Đường Khải Hiên tiếp tục công kích cô ấy: "Vốn định ném em ra ngoài, nhưng em nằm sấp trên ngực tôi bắt đầu xé quần áo của tôi, còn lưu lại dấu ấn của em trên người tôi nữa.”
Đường Khải Hiên chỉ vào ngực mình, nơi đó dấu vết màu xanh tím tím, chính là kiệt tác của An Tử Dụ.
"Em nhiệt tình như vậy nếu như tôi không đáp lại em thì ngược lại có vẻ tôi có chút không bình thường." Anh ta mỉm cười trêu chọc.
"Tôi đã nói rồi, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa." An Tử Dụ tức giận hô to.
"Tại sao anh lại muốn như thế này? Chỉ thích rắc muối vào vết thương của người khác! Anh không phải là bác sĩ sao? Anh không phải cứu người chết và bị thương sao? Làm sao có thể làm mấy chuyện như vạch ra những vết sẹo chứ?”
Đường Khải Hiên chậm rãi cúi người muốn lấy một bộ quần áo đặt trên người, phát hiện ngực áo sơ mi màu nhạt có một mảnh nước mắt ướt đẫm, trong lòng hơi có chút chua xót.
Tối qua cô ấy nằm sấp trong ngực anh ta khóc thật lâu, làm cho trái tim của anh ta rối loạn.
Nếu như không phải tâm loạn thì anh ta cũng sẽ không mất đi lý trí.
Nhưng nghĩ đến mình lại cùng An Tử Dụ đã cùng loại chuyện này, anh ta cũng rất không được tự nhiên.
Anh ta luôn ghét người phụ nữ này, tại sao lại chạm vào cô ấy?
An Tử Dụ tức giận đi ra ngoài nhưng bị Đường Khải Hiên túm lấy.
"Đi đâu?"
"Việc của anh à? Không có gì xảy ra giữa chúng ta, hãy nhớ đó!”
Đường Khải Hiên nhìn thấy đáy mắt của An Tử Dụ tràn đầy kháng cự cùng chán ghét, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng tức giận.
An Tử Dụ ngủ với đại tổng giám đốc giải trí Đường thị này lại làm ra bộ dáng rất chịu thiệt, thật sự làm cho anh ta không thể chấp nhận được.
"An Tử Dụ, em phải hiểu cho rõ ràng, là em chạm vào tôi, không phải tôi chạm vào em.."
"Cho dù nói giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra, hẳn là cũng nên là tôi nói."
An Tử Dụ nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy lửa giận của anh ta: "Ý của anh là còn muốn tôi chịu trách nhiệm với anh? ”
Khóe môi Đường Khải Hiên cong lên, cười nói.
“Như vậy cũng có thể, dù sao hiệu quả đều giống nhau!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!